Chương 11: Cô sẽ lấy lại à
Đi vào phòng bệnh của Lâm Hạnh
Nguyên, cô ta đã ngủ rồi, trong phòng còn
có thêm một người phụ nữ trung niên, là
hộ lý mà Phó Thắng Nam thuê, thấy tôi, bà
chỉ chào hỏi qua loa, Phó Thắng Nam dặn
bà ở lại đây chăm sóc cho Lâm Hạnh
Nguyên, vậy thì tôi không cần ở lại nữa.
Rời khỏi bệnh viện, tôi trực tiếp bắt xe
về biệt thự.
Giằng co cả đêm, trở lại biệt thự thì
trời đã rạng sáng, có thề do mang thai nên
tôi khá thích ngủ, trở lại phòng ngủ, thật sự
buồn ngủ không chịu được, tôi trực tiếp lên
giường ngủ.
Trong cơn mê, tôi bị mùi thuốc lá nồng
nặc làm cho sặc tới tỉnh, loáng thoáng nhìn
thấy một bóng đen đang ngồi bên giường.
Tôi hơi kinh ngạc, tỉnh táo thêm một chút
mới nhìn rõ là Phó Thắng Nam.
Không biết anh trở về từ lúc nào, trong
phòng ngủ đầy khói dày đặc, cửa sổ đóng
hết lại, giữa ngón tay thon dài của anh còn
đang kẹp một điếu thuốc lá, không biết
anh đã hút bao nhiêu, nhưng xem tình hình
này có lẽ số lượng cũng không ít.
“Anh về rồi.” Tôi mờ miệng, ngồi thẳng
người dậy, ngước mắt nhìn anh.
Anh không hút thuốc lá, bây giờ trắng
trợn hút trong phòng ngủ nhiều như vậy,
có lễ là có chuyện.
Phó Thắng Nam không lên tiếng, chỉ
dùng đôi mắt đen nhìn tôi, thâm thúy
không thấy đáy, tôi không nhìn thấu, mùi
thuốc lá trong phòng quá nồng, tôi có hơi
không thở nổi, vén chăn xuống giường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-yeu-anh-muon-tai-hon/1470684/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.