Tôi và Phó Thắng Nam vội vã tới bệnh viện, Tuệ Minh bị đưa tới phòng cấp cứu, bác sĩ điều trị chính nhìn chúng tôi nói: “Bệnh bạch cầu cấp tính di căn rất nhanh, tuy rằng bây giờ chúng tôi đang dùng loại thuốc tốt nhất để khống chế nhưng cũng chỉ như bỏ muối vào nước | biển, vấn đề cốt lõi là phải tìm được tủy và thân thích hợp nếu không các cơ quan khác của bệnh nhân cũng sẽ yếu đi” Phó Thắng Nam gật đầu, lâm Uyên lo đến nỗi không biết nên làm gì, trực tiếp gọi | điện cho Mạc Đình Sinh tới.
Trên hành lang, không có ai nói gì, trong | lòng đều vô cùng lo lắng, quả thật, chúng tôi có đủ điều kiện để chữa bệnh nhưng mấu chốt là tủy và thận, tủy có thể lấy từ | Trịnh Tuấn Anh nhưng thận phải làm sao | bây giờ? Chưa nói đến việc tìm được | một quả thận thích hợp, việc tìm một quả thận trong chốc lát đã là một điều vô cùng khó khăn rồi.
Phó Thắng Nam trầm mặc một lúc rồi nói: “Mọi người đợi ở đây, tôi đi tìm Trịnh Tuấn Anh, bảo anh ta tới bệnh viện xét nghiệm” Anh không yên tâm về tôi, | lại nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Đừng có chạy lung tung, có chuyện gì thì nói với anh trước, muốn ăn gì cũng vậy, còn nữa, đừng có đứng lâu quá.” Tôi cười nói: “Được rồi, em sẽ tự biết chăm sóc tốt cho mình, anh đi đi!” Anh vẫn không yên tâm, dặn dò thêm Lâm Uyên vài câu rồi mới rời đi, Lâm Uyên nhìn tôi nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-yeu-anh-muon-tai-hon/1471861/chuong-697.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.