Chương 293
Sau đó, anh nghiêm giọng ra lệnh: “Nhặt đi.”
Cô đã yêu tiền như vậy thì tôi sẽ để cô tán thưởng cho đủ, sờ cho đủ, nhận thức cho đủ.
Cô bò từ bên trong đống tiền ra, những vết bầm tím hiện rõ trên làn da trắng ngần của cô, là do bị tiền đập vào.
Cô không quan tâm đến đau đớn, nhặt hết tất cả tiền trên mặt đất vào trong vali.
Lục Lãnh Phong vô cùng khinh thường nhìn cô, giống như đang nhìn một con bọ ghê tởm bò đi kiếm ăn vậy.
Cô nhặt rất sạch sẽ, đến cả tờ tiền rơi dưới gầm tủ cô cũng thò tay vào nhặt ra.
“Tất cả đều là của tôi sao?” Cô nói cực kỳ nhỏ, rụt rè hỏi.
Khóe miệng anh giật giật, một tia sáng lạnh lẽo u ám xẹt qua mắt anh: “Mặc quần áo vào, đi với tôi.”
Mặt anh không cảm xúc nói.
Cô nhanh chóng mặc quần áo vào, đi theo anh ra ngoài.
Bên ngoài tối đen, không sao không trăng.
Sóng vỗ vào đá, phát ra âm thanh gào thét.
Anh sải bước về phía trước, đi rất nhanh.
Cô phải chạy bước nhỏ mới theo kịp.
“Anh muốn dẫn tôi đi đâu?”
Anh không nói, giống như hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của cô vậy.
Cảm giác lo lắng quét qua trong lòng cô.
Anh có thể làm bất cứ chuyện gì, có năng lực hủy thiên diệt địa.
“Không phải anh muốn giết tôi đấy chứ?”
Hơi lạnh lan khắp lưng khiến cô rùng mình.
Anh cười lạnh nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-yeu-bao-boi-cua-luc-tong/177447/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.