Chương 1792
Tư Mã Ngọc Như luôn khoác lên mình một bộ da tốt bụng và hào phóng, nhưng trong thâm tâm, cô ta thực chất là một người chua ngoa, thô tục và đáng khinh.
Tần Nhân Thiên để lộ ra vẻ mặt giễu cợt: “Tuy rằng chú Lục là bậc cha chú, nhưng không thể không nói tầm nhìn của chú ấy thật tệ.”
Hy Nguyệt cũng tán thành suy nghĩ này.
Mỗi người khi quyết định chọn người kia làm bạn đời, là vì họ nhìn thấy điểm sáng trên người đối phương.
Không phải vẻ đẹp bên ngoài, mà là tâm hồn.
Nhưng Tư Mã Ngọc Như lại không tài không sắc, trình độ lại thấp, nhan sắc tầm thường, ưu điểm của cô ta chắc hẳn phải dùng kính lúp mới tìm ra được. Thật sự không biết rốt cuộc bố chồng cô vừa mắt cô ta ở điểm nào, đến nỗi vì cô ta mà bỏ bê cả nhà họ Lục.
Lục Sênh Hạ nhanh nhảu nói: “May mắn thay, những gì em thừa hưởng là gen của nhà họ Lục, chứ không phải gen của mẹ em.”
“Đúng vậy, Sênh Hạ thật biết lựa chọn tinh hoa mà bỏ đi tạm nham.” Hạ Dĩ Nhiên cười nói.
Tư Mã Ngọc Thanh uống một hớp nước trái cây, nhăn mặt nói: “Em không thấy ở cô có gen tốt nào, người đã không đẹp lại còn dữ tợn.”
“Đồng ý, mắt nhìn người của ông nội đúng là tệ quá đi mất! May là bố Ma Vương không thừa hưởng điểm này. Hi vọng Kiến Diệp cũng sẽ không thừa hưởng điều đó, nếu không sau này cưới phải một cô vợ không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-yeu-bao-boi-cua-luc-tong/2435950/chuong-1792.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.