Chương 117
Song Tử rút dao ra, đẩy ngã Hy Tuyết nằm xuống.
Vậy là bây giờ không ai cản chị ta nữa, chị ta có thể ngồi vào vị trí Lục thiếu phu nhân rồi!
Song Tử nhìn bàn tay đầy máu của mình, nhìn Hy Tuyết nằm thảm thương ở đó, chị ta không muốn giết Hy Tuyết đâu, nhưng mà…
Giữ một kẻ biết về chuyện mình làm bên cạnh, cách tốt nhất vẫn nên thủ tiêu.
Lỡ đâu lắm lời lại chuốc họa vào thân thì khổ!
” Hy Tuyết, xin lỗi nha ” Song Tử mỉm cười nói.
Hy Tuyết đã mất máu quá nhiều, chất độc trong con dao cũng thấm vào cơ thể của cô ta.
” Cô…cô…”.
” Tôi…làm ma…cũng…không…”.
” Tha…cho…cô…”.
Song Tử tiến đến, chị ta tuyệt tình đạp vào tay Hy Tuyết.
” Hại người hại mình, cô không biết sao?”
Hai ngày sau.
Hy Nguyệt lờ mờ tỉnh dậy, cô cảm giác như mình vừa ngủ một giấc thật dài vậy.
Hy Nguyệt ngơ ngác ngồi dậy, cô đang nằm trên giường của một căn phòng xa lạ. Cô nhìn xung quanh, định nhúc nhích thì nhận ra tay bị còng ra sau lưng.
Ở đây là đâu?
Tại sao cô ở đây?
Hy Nguyệt nhớ đến chuyện mình gặp Hy Tuyết, sau đó bất ngờ lăn ra mà ngã cái đùng rồi bất cmn tỉnh nhân sự luôn.
” Chết tiệt ” Cô tìm cách để cởi bỏ còng tay này ra, nhưng có vẻ không được ổn áp mấy.
Cạch
Cửa phòng bất ngờ đẩy ra, Hứa Chí Quân đẩy cửa đi vào, vẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-yeu-bao-boi-cua-luc-tong/2438808/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.