Ròng rã cả một buổi chiều, Âu Dương Thần tìm tất cả những nơi đã đi qua với Hân Nhi, cửa hàng, công viên, nhà hàng, tất cả tất cả, đi mỗi một chỗ, những kỷ niệm tốt đẹp như chiếu phim ở trong đầu Âu Dương Thần hiện lên, một mặt Âu Dương Thần không muốn rời đi, cứ như vậy có khả năng nhìn thấy Hân Nhi nhiều một chút, dường như cũng có thể cảm nhận được hơi thở của Hân Nhi. Nhưng mặt khác Âu Dương Thần có nói với bản thân, có lẽ Hân Nhi ở một chỗ khác. Có lẽ…, Cứ như vậy Âu Dương Thần lại không thể không rời đi mà đến một chỗ khác, nhưng, không có, đều không có, Hân Nhi chỉ xuất hiện ở trong đầu Âu Dương Thần, cũng không xuất hiện ở trong tầm mắt Âu Dương thần.
Âu Dương Thần thậm chí đến cây đàn cổ nơi mà lần đầu tiên gặp Hân Nhi, hi vọng có kỳ tích phát sinh, nhưng, không có…. không có bóng dáng quen thuộc ở trong mộng kia…. không có bóng dáng Hân Nhi, đều không có…. mỗi một lần Âu Dương Thần đều ôm hi vọng đến một chỗ, nhưng, mỗi một lần Âu Dương Thần cũng đều ôm thất vọng đi đến một nơi khác…. mỗi một lần kết quả đều giống nhau…. một lần lại một lần thất vọng như vậy….
Âu Dương Thần tê liệt ngã xuống ở trên ghế sofa, gắt gao ôm chiếc khăn quàng cổ kia, giống như bây giờ chỉ có chiếc khăn quàng cổ này có thể cho anh một chút ấm áp. Dường như phía trên thật sự vẫn lưu lại nhiệt độ của Hân Nhi, cứ ôm như vậy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-yeu-chuyen-sung-cua-tong-giam-doc-mat-lanh/2018358/chuong-108-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.