Bầu trời xám xịt, mây đen vần vũ.
Trên con đường áp sát vách núi.
Cát bay đá chạy, ánh đao nổi lên bốn phía, máu thịt nhầy nhụa văng tứ tung, mùi máu tươi tanh sặc mũi.
"Mụ nội nó! Văn Nhân Mạc ! Một đám huynh đệ hôm nay liều mạng với ngươi!"
Câu nói này xuất phát từ trong miệng một nam nhân một thân mặc trường bào màu đen, ánh mắt tàn nhẫn, toàn thân trên dưới tản mát ra một cảm giác lạnh lẽo khắc nghiệt, giống như là Tu La tới từ địa ngục, bàn tay cầm một cây đại đao mới vừa nhặt được từ trên mặt đất, ánh mắt tựa như chim Ưng quét khắp một vòng, khá lắm, 135 người, chỉ còn 56, quyết đấu một lần nữa, hắn muốn báo thù cho những huynh đệ đã chết của hắn.
"Các huynh đệ, tiến lên cho ta!"
Hơi nheo mắt lại, ánh đao dính máu chợt lóe, một loại cảm giác hưng phấn vì ngửi được mùi máu tanh, khiến Văn Nhân Mạc một lần nữa vung đao lên trước.
Lúc người ngựa hai bên đang chém giết trực diện, bên trong một chiếc xe ngựa đứng ở phía sau, truyền ra một tiếng chửi rủa yếu ớt, chỉ có điều giờ phút này chính là lúc chém giết rất quan trọng, nếu sơ xuất có thể đền mạng, nên không ai chú ý lắng nghe.
"Con mẹ nó sao lại ồn ào như vậy?"
Mở mắt ra một lần nữa, Triển Thất mới phát hiện có chuyện không đúng, không phải trong lúc cô bị hắc đạo đuổi cùng giết tận đã nhảy vào cửa Địa Ngục ở Uzbekistan rồi sao? Sao bây giờ lại ngồi trong xe ngựa?
Mọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-yeu-cua-dai-ca-xa-hoi-den/1085687/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.