Ánh mặt trời ngoài khuôn cửa sổ rọi thẳng vào căn phòng nhỏ, những tia nắng lấp lánh phủ lên thân thể mảnh mai của Trần Sở Sở lúc này còn đang ngủ say trên giường.
Ánh nắng chói chang khiến cô khó chịu nhíu mày trong vẻ uể oải, cô vươn tay dụi dụi đôi mắt mệt mỏi của mình.
Cặp mắt gấu trúc từ từ hé mở ra, theo thói quen cô nhìn cái đồng hồ đặt trên bàn bên cạnh.
Trần Sở Sở kinh ngạc ngồi bật dậy, cô không ngờ mình đã ngủ đến tận chín giờ sáng.
Thường ngày cô luôn tự hào rằng mình là người có kỹ luật nghiêm ngặt, mười giờ tối đi ngủ, sáu giờ sáng thức, từ lúc cô biết chuyện đến bây giờ hôm nay là lần đầu tiên cô phạm phải sai lầm này.
Cô ủ rủ nhìn mình trong tấm gương lớn trước mặt.
Ánh mắt lờ đờ của cô chợt bừng sáng, trong lòng thầm nghĩ.
Chẳng lẽ người trong gương chính là mình.
Cô áp đôi tay trắng nõn vào hai gò má của mình, sờ sờ gương mặt mà cô luôn chăm sóc kỹ, cô thở dài nói.
- Sao mặt mình lại nhìn tiều tụy đến như vậy?
Cặp mắt thì thâm quần.
Chẳng lẽ yêu lại đau khổ đến như vậy sao?
Cô ảo não bước xuống giường, đi thẳng vào trong phòng tấm làm vệ sinh cá nhân, vừa đánh răng vừa nhớ lại chuyện của đêm hôm qua.
Sau khi từ phòng của An Nhi trở về, cô nằm trằn trọc trên giường suy nghĩ đến lời nói của An Nhi.
Không hiểu vì sao càng nghĩ thì cô càng rối, trong căn phòng tối đen như mực, cảm giác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-yeu-cua-thieu-ta/2614072/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.