Hôm sau khi Bạch Thanh Dung tỉnh lại, Lâm Thành Phong đã đi làm từ sớm, người giúp việc Thi Thi gõ cửa bên ngoài: “Cô chủ, xuống lầu ăn sáng thôi.”
“Được, tôi biết rồi.” Bạch Thanh Dung lên tiếng, rời giường tắm sơ một chút rồi mặc bộ váy trắng hôm qua, xuống lầu dùng bữa.
Trong phòng ăn lớn như vậy, ông cụ Lâm và bà Lâm vừa xem báo vừa ăn bánh mì kẹp: “Chào buổi sáng ông nội, chào buổi sáng thưa mẹ.” Bạch Thanh Dung ngồi vào vị trí của mình, ăn bánh mì kẹp và trái cây người làm cẩn thận chuẩn bị, cầm lấy tạp chí thời trang bên cạnh xem một cách tự nhiên.
“Thanh Dung, không phải bộ váy này con đã mặc hôm qua rồi sao?” Bà Lâm xem báo xong đột nhiên phát hiện Bạch Thanh Dung vẫn mặc đồ ngày hôm qua: “Bây giờ con là con dâu nhà họ Lâm, ăn nói cử chỉ cũng phải để ý đến mặt mũi nhà họ Lâm chúng ta.”
Ông cụ Lâm quan sát Bạch Thanh Dung thuần khiết trong trắng: “Cháu dâu, mẹ cháu nói đúng đấy.”
“Cháu vừa đến đây ở, mọi thứ vẫn chưa kịp điều chỉnh.” Bạch Thanh Dung đặt tạp chí trong tay xuống, mỉm cười đáp lại hai vị bề trên.
“Cũng là chúng ta suy nghĩ không chu đáo, Cúc! Cúc…” Bà Lâm gọi với ra phòng khách.
“Bà chủ, có chuyện gì ạ?” Cúc cuống quýt chạy đến trước mặt bà Lâm, mỉm cười nhìn bà Lâm đợi giao việc.
“Lát nữa đi cùng cô chủ đến trung tâm thương mại Rebecca mua một ít quần áo trang sức.” Bà Lâm cầm tay Bạch Thanh Dung: “Thanh Dung, chọn đồ con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-yeu-kieu-ngao/268266/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.