Sắc mặt đang lạnh như băng của Lâm Thành Phong chợt dịu dàng hơn, anh yên lặng để nghe những lời nỉ non của Bạch Thanh Dung. Trong lòng anh tựa như có gì đó đang phát nổ.
Anh quay người nắm lấy tay Bạch Thanh Dung dịu dàng nói: “Thanh Dung, em nói gì?” Bạch Thanh Dung nhắm nghiền mắt, đôi môi tái nhợt mấp máy: “Thành Phong, Thành Phong.”
Nghe thấy Bạch Thanh Dung đang gọi tên mình trong lúc mê man, lồng ngực Lâm Thành Phong vừa ấm áp vừa ngọt ngào như được đắm mình trong mật ngọt. Khuôn mặt bình thường vẫn luôn lạnh lùng bỗng lộ ra nụ cười dịu dàng như nước: “Ngoan, gọi thêm lần nữa đi.”
“Lâm Thành Phong, em muốn uống nước, em khát quá.” Bạch Thanh Dung nói đứt quãng, bàn tay sờ soạng xung quanh, muốn tìm vị trí của ly nước.
Đôi tay nhỏ bé không nghe lời kia sờ soạng loạn xạ trên người Lâm Thành Phong, sờ đến mức dấy lên ngọn cỏ ham muốn điên cuồng trong lòng Lâm Thành Phong. anh nhìn cô gái đang ngủ say trên giường rồi cưng chiều nói: “Em ấy à, sao lúc ngủ lại không thành thật như vậy chứ?”
Lâm Thành Phong buông bàn tay nhỏ bé của Bạch Thanh Dung ra, chuẩn bị đi rót cho cô một ly nước, nhưng tay Bạch Thanh Dung càng kéo chặt, cô vội vàng kêu lên: “Lâm Thành Phong, anh đừng đi mà.”
“Ngoan, anh không đi. Anh đi rót nước cho em.” Lâm Thành Phong dịu dàng vỗ vào mu bàn tay Bạch Thanh Dung, cưng chiều an ủi người con gái không an phận trên giường. Trong lòng chợt không nỡ để cô khóc trong mưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-yeu-kieu-ngao/268699/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.