“Em yêu, em nói gì vậy, đang yên lành sao lại nói mấy lời ủ rũ này chứ, theo như kinh nghiệm nhìn người của chị, Lâm Thành Phong chắc chắn là thật lòng với em, phụ nữ đó, không có việc gì lại đi suy nghĩ lung tung, hơn nữa chồng nhà em cũng đâu phải người khiến người ta không yên tâm chứ, em gái Thanh Dung của chị ơi, nếu em rảnh rỗi thì đi dạo phố, uống trà chiều đi cho bớt có cơ hội suy nghĩ lung tung đi.”
Phạm Lan Lan an ủi Bạch Thanh Dung, cô ấy tuy ít tuổi nhưng lại được thế giới hiện thực đầy tàn khốc này tôi luyện mà trưởng thành, cô ấy mặc dù không dám nói nhìn người chuẩn 100%, nhưng ít nhất có thể nhìn xuyên qua lớp vỏ bọc của người ta mà đoán được bảy, tám phần nội tâm của họ.
Bạch Thanh Dung nghe thấy lời của Phạm Lan Lan, không biết nên nói gì, nếu nói cho cô ấy biết, cô nhìn thấy Lâm Thành Phong và Đinh Mẫn Ly ngủ với nhau, tin rằng với tính cách của Phạm Lan Lan, cô ấy sẽ đến lý luận với Lâm Thành Phong.
“Có lẽ vậy.” Bạch Thanh Dung nói nhỏ.
“Được rồi em yêu, đợi đến khi chị xử lý xong lão già kia, sẽ giải đáp nghi ngờ của em.” Phạm Lan Lan nhìn người đàn ông lớn tuổi đang nhìn về phía cô ấy, tạm biệt với Bạch Thanh Dung ở đầu bên kia.
“Ừ, bye bye.” Bạch Thanh Dung nói xong liền cúp điện thoại.
Phạm Lan Lan bỏ điện thoại vào trong túi da, quay lại chỗ ngồi, vừa mới ngồi xuống, người đàn ông lớn tuổi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-yeu-kieu-ngao/268989/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.