“Nhiều nhất cũng chỉ là hoài nghi, người đi ra ở lầu sáu mà thôi, đừng khẩn trương, mẹ, chúng ta phải bình tĩnh!”Tô Bắc lập tức như tỉnh khỏi giấc mộng, trên mặt hiện lên một chút vui mừng.
Cô bế Tô Hàn lên, hôn một cái.
Cô cao hứng nói: “Tiểu Hàn, con quả thực chính là quân sư của mẹ!”Tô Hàn lau lau nước miếng trên mặt, ghét bỏ nhìn Tô Bắc một cái: “Mẹ, người nhanh về phòng đi, kế tiếp, giao cho con và chị Đình Lạc là được!”Tô Bắc gật gật đầu, nhanh chóng đi vào trong phòng.
Tô Hàn đi qua, nói với Diệp Đình Lạc đang ở nấu cơm mấy câu, Diệp Đình Lạc gật gật đầu, đi qua mở cửa.
Trong nháy mắt mở cửa, Diệp Đình Lạc cảm thấy có chút không chân thật.
Sao gần đây luôn gặp đàn ông soái như vậy, có phải cô đâm vào vận đào hoa không.
Nghĩ đến lời dặn dò của Tô Hàn, cô lễ phép mở miệng hỏi: “Tiên sinh, xin hỏi ngài có chuyện gì sao? Vừa rồi tôi đang nấu cơm, không có nghe được tiếng chuông cửa!”Lộ Nam cũng không có để ý, anh tùy ý mở miệng hỏi: “Cô là chủ nhân nhà này?”Diệp Đình Lạc nhanh chóng lắc đầu: “Không phải, tiên sinh, tôi là bảo mẫu của nhà này, xin hỏi ngài tìm chủ nhân nhà tôi có chuyện gì sao? Tôi có thể chuyển lời thay!”Lộ Nam nghĩ nghĩ, vốn định tìm cái cớ vào xem.
Ai ngờ, đúng lúc này, một phòng trong đó mở cửa ra.
Tô Hàn xoa hai mắt, một bộ dáng chưa tỉnh ngủ.
Giọng nói của cậu còn mang theo buồn ngủ nồng đậm: “Chị Đình Lạc,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-yeu-ngot-ngao-tong-giam-doc-sung-hon/950218/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.