Chờ đợi khoảng mười phút, Tô Bắc rốt cuộc thấy một tia sáng chiếu vào.
Thang máy mở ra!Tô Bắc kích động vừa muốn chạy ra ngoài.
Kết quả, cô mới vừa đứng lên, liền nghĩ đến thang máy còn có người đàn ông bị bệnh suyễn.
Tô Bắc xoay người lại, nâng Cố Niệm Thành dậy, hai người đi ra bên ngoài.
Nhân viên cứu viện dò hỏi Tô Bắc: “Xin hỏi hai vị vẫn ổn chứ, nếu không…… tôi đưa các người đi bệnh viện?”Tuy rằng hiện tại Tô Bắc muốn lập tức bay đến bệnh viện, nhưng để người đội cứu viện đưa cô đi, cô vẫn là có chút lo lắng Tô Hàn bị bại lộ.
Cô lắc đầu: “Tôi không có việc gì, nếu không các người đưa vị tiên sinh này đi đi!”Tô Bắc mới vừa nói xong, Cố Niệm Thành lập tức lắc đầu.
Ra khỏi thang máy, anh tựa hồ khôi phục hơn nhiều.
Anh nói: “Không cần, tôi cũng không có vấn đề lớn!”Tô Bắc nhìn bộ dáng suy yếu của anh ta, nghĩ nghĩ, ở trong thang máy, Cố Niệm Thành kiên trì không cho chính mình nói chuyện anh có bệnh.
Cô liền không có lại nói cái gì với người đội cứu viện, dù sao chính mình chung quy cũng phải đi bệnh viện, liền thuận tiện đưa anh ta đi là được.
Tô Bắc đỡ Cố Niệm Thành xuống lầu.
Lúc hai người tới đại sảnh lầu một, Cố Niệm Thành đã khá hơn nhiều.
Tô Bắc mở miệng nói: “Tiên sinh, tôi nhìn dáng vẻ của anh vẫn là có chút suy yếu, nếu không tôi đưa anh đi bệnh viện kiểm tra một chút!”Cố Niệm Thành rút cánh tay từ trong tay Tô Bắc,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-yeu-ngot-ngao-tong-giam-doc-sung-hon/950230/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.