Tô Bắc cười tự giễu một tiếng: “Không có việc gì, thật sự, có thể chỉ là thân thể có chỗ nào không thoải mái thôi, ăn xong chúng ta liền trở về đi!”Tôn Lệ Lệ gật gật đầu.
Cô ấy cúi đầu ăn hai ngụm cơm, ngẩng đầu nhìn Tô Bắc, một bộ dáng lo lắng.
Tô Bắc bất đắc dĩ cười cười: “Lệ Lệ, có lời gì cô cứ việc nói thẳng đi, cô như vậy làm tôi cũng rất khó chịu!”Tôn Lệ Lệ nghĩ nghĩ, khẽ cắn môi nói: “Anne, người đàn ông như Lộ tổng, giống như là đám mây trên bầu trời, rất khó bắt lấy, anh ta chỉ thích hợp nhìn lên, chúng ta không thể hy vọng xa vời anh ta dừng lại vì ai, cô cũng đừng quá khổ sở!”Cô ấy nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: “Lại nói, anh ta đều đã kết hôn, cô cũng đừng khó xử chính mình!”Tô Bắc cũng không có phản bác, cô cười nhàn nhạt; “Ừ, tôi đã biết, cô nhanh ăn cơm đi!”Cô nhìn Tôn Lệ Lệ, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Tôn Lệ Lệ là thiệt tình thực lòng quan tâm chính mình, cô cực kỳ rõ ràng.
Nhưng nếu cô ấy biết, chính mình chính là vợ của Lộ Nam, đến tột cùng cô ấy sẽ có cảm tưởng thế nào.
Cơm nước xong, Tô Bắc liền trở về tiếp tục đi làm.
Buổi tối về đến nhà, Tô Bắc và Lộ Nam đặc biệt an tĩnh, hai người không nói một câu, về phòng của mỗi người.
Sáng sớm hôm sau, Tô Bắc đã bị điện thoại đánh thức.
Điện thoại là Tôn Lệ Lệ gọi lại đây, ngữ khí cô ấy cực kỳ sốt ruột.
Tô Bắc còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-yeu-ngot-ngao-tong-giam-doc-sung-hon/950256/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.