Lộ Nam lái xe, có chút nhàm chán.Anh đột nhiên sinh ra tâm tư khiêu khích Tô Bắc.Anh như suy tư gì đó nói.“Tô Bắc, phụ nữ các người, cảm thấy thế nào về từ sân bay này?”Tô Bắc sửng sốt.Cô phản ứng lại, phản ứng đầu tiên, chính là cúi đầu nhìn ngực của mình.Rõ ràng thực ngạo người, sân bay cái gì!Chẳng lẽ anh ta bị mù sao.Tô Bắc có chút phẫn nộ, cô không chút khách khí nói.“Tôi lại không phải sân bay, lại nói, sao anh biết!”Lộ Nam hiểu rõ gật gật đầu.“Ừ, cô thật sự không phải sân bay, cô chỉ là có chút ngực phẳng mà thôi!”Cái gì?Ngực phẳng?Tô Bắc hoàn toàn phát điên.Lộ Nam nghị luận cái gì, cô cũng có thể chịu đựng.Nhưng sao anh ta có thể chửi bới ngực cô?Rõ ràng là rất sóng gió mãnh liệt được không!Cô giận trừng mắt nhìn Lộ Nam.“Hôm nay tôi mặc quần áo quá rộng, hơn nữa ánh mắt anh không tốt, cho nên mới ra được kết luận như vậy, hiểu?”Lộ Nam lắc đầu.“Tôi không hiểu, tối hôm qua tôi rõ ràng mới vừa thấy qua!”Nhắc tới tối hôm qua, Tô Bắc lập tức mặt đỏ giống như tôm luộc.Anh còn dám nhắc tối hôm qua!Tô Bắc cảm thấy, lực nhẫn nại của mình thật sự quá tốt.Nếu không, cô thật sự sẽ một quyền đánh bay Lộ Nam.Cô không ngừng an ủi chính mình.Bình tĩnh! Bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh!Phẫn nộ không giải quyết được bất luận chuyện gì!Trong đầu cô, đột nhiên hiện ra câu nói anh nói tối hôm qua.Trong lòng Tô Bắc hơi động, buột miệng thốt ra.“Ngực tôi nhỏ, tôi kiêu ngạo, tôi tiết kiệm vải cho tổ quốc!”Tay Lộ Nam đột nhiên dừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-yeu-ngot-ngao-tong-giam-doc-sung-hon/950346/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.