Hàn Dao nhìn cô ấy với ánh mắt như đang 
nói “tự cô suy nghĩ đi”, nhưng cô gái này chỉ 
ngơ ngác không hiểu gì, nên Hàn Dạo cũng 
lười nói thêm. 
Bởi vì cô đã nhìn thấy giáo quan Giang Hàn 
gần đó đang đi tới chỗ họ, đằng trước còn 
có Hà Tiêu Linh đang cầm danh sách, đứng 
nghiệm trước mặt họ. 
“Tập trung!” 
Đội ngũ gần bảy mươi người mất năm phút 
mới tập trung xong. 
Hàn Dao đứng đầu hàng 
thứ nhất, chiều cao một mét bảy mươi của cô 
chỉ cao hơn chút xíu so với Chúc Quân 
Dương đứng bên cạnh. 
Hà Tiêu Linh đảo mắt một lượt đội ngũ thì 
thấy Hàn Dao đứng đầu, khóe miệng cô ấy 
cong lên một cách quỷ dị, sau đó lật danh 
sách, viết mấy nét lên đó. 
Đương nhiên Hàn Dao cũng nhìn thấy động 
tác của Hà Tiêu Linh, nhưng cho dù thắc mắc 
thì cô vẫn đứng nghiêm tại chỗ. 
“Tôi là một phó giáo quan của mọi người, tên 
Hà Tiêu Linh. 
Không nói nhiều nữa, bây giờ 
chúng ta điểm danh.” 
Hàn Dao nghe điểm danh từng người một 
lượt, đại khái còn khoảng ba mươi người 
chưa đến nơi. 
Ngày đầu tiên đã khắc nghiệt 
như vậy, nói thật, chẳng mấy người có thể 
chịu được. 
Lúc này, nhóm nữ tân binh ngồi cùng tàu với 
cô mới tới được vài người, những người đã 
đến thì cũng mệt không thở ra hơi, đến cả cô 
cũng không chịu được. 
Điểm danh xong, Hà Tiêu Linh dẫn họ tới ký 
túc xá, còn những người chưa đến thì phải 
chạy cho xong rồi tự đi tìm phòng. 
Đứng dưới ký túc xá, các lính nữ được chia 
phòng. 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-yeu-nha-thu-truong/217644/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.