Chương 1149
Tại sao cậu ta lại phải nhắc đến quãng thời gian ba năm đó chứ, tất cả chỉ là một trò đùa trớ trêu của tạo hóa, nếu không phải cha mình, có lẽ Nhật Linh đã không phải chịu nhiều đau khổ đến như vậy.
“Đúng, là do tôi kém cỏi! Tự phạt một ly”
Lâm Quân cũng không né tránh, uống liền một hơi cạn sạch.
“Lâm Quân, anh!”
Mơ hồ tựa như nghe thấy có ai đó gọi họ, nhưng mí mắt lại nặng tríu đến nỗi không thể mở ra được.
Khi tỉnh lại, anh chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, anh ôm đầu ngồi dậy sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
“Anh tỉnh rồi à Trần Tẩm đặt điều khiển trong tay xuống, bước tới giúp anh rót một cốc nước ấm.
“Đây là đâu!”
Lâm Quân ngồi xuống ghế sô pha.
“Đây là nơi ở trước đây của anh tôi và chị Nhật Linh”
Trần Tẩm đưa cốc nước cho anh, thản nhiên nói.
Lâm Quân nhìn xung quanh một lúc, hóa ra từ lúc Nhật Linh rời đi cô luôn sống ở đây.
“Anh cô đâu?”
“Anh ấy uống nhiều hơn anh, giờ vẫn còn chưa tỉnh. Các anh cũng uống giỏi thật đấy. Nếu như không phải anh có nói trước rồi tôi mới tìm được tới đó thì không biết giờ hai người sẽ ra sao nữa!”
Từ giọng điệu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-yeu-nong-bong-dung-hong-tron/1838179/chuong-1149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.