"Thật xin lỗi, là tôi sơ sót, hôm đó lưu manh gọi điện thoại đòi Thần Băng mười triệu tiền chuộc, tôi sợ chỉ có một mình anh ấy, đến lúc đó chẳng những tốn tiền lại còn không cứu được tôi ra ngoài, nên tôi dụ hắn kêu Mạc Thiên Kình, hơn nữa nói cho hắn biết Mạc Thiên Kình sẽ cho hắn một trăm triệu, may mắn là do hắn ham tiền nên đồng ý, Mạc Thiên Kình mới có thể kịp thời cứu tôi ra ngoài!"
Sính Đình đơn giản hóa mọi chuyện, cô không muốn họ lo lắng, nếu để cho bọn họ biết mình liều chết quyến rũ tên lưu manh, cùng hắn ta đọ sức, thiếu chút nữa chết trong tay hắn, không biết bọn họ sẽ phản ứng như thế nào.
Diệp Thần Băng ngồi ở mép giường, nắm tay Sính Đình, nhìn trên cánh tay của cô quấn băng trắng dầy cộm, vẻ mặt áy náy.
"Thật xin lỗi, anh thật sự rất vô dụng, anh đã chuẩn bị tiền xong, nhưng vẫn không có biện pháp cứu em ra ngoài!"
Giờ phút này Diệp Thần Băng có quá nhiều áy náy, cảm thấy anh rất vô dụng, ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được.
"Sính Đình, nếu Mạc Thiên Kình đã cứu cậu, vậy tại sao cậu còn có thể bị thương, có phải xảy ra chuyện gì hay không?"
Trương Tuệ cũng không quan sát vết thương trên người cô, xem ra bị thương không nhẹ, nếu không sao lại quấn băng dầy như vậy, hơn nữa còn phải nằm viện.
Chỉ là người đàn ông này thật đúng là không tệ, có thể tìm được một căn phòng riêng tư như thế này ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-yeu-nu-canh-sat-cua-thuong-tuong/1329657/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.