"Tại sao chuông cửalại vang lên?" Mạc Thiên Kình không để ý đến việc cô gầm thét, mới vừarồi thật là thoải mái, cùng với làm thật cũng không sai biệt lắm a, thật là thoải mái!
Sính Đình tức giận nhìn anh chằm chằm, nhìn bộ dáng bình tĩnh của anh, rất nhanh hiểu, tự làm tự chịu!
"Đinh linh linh. . . . . ."
Chuông cửa vang lên lần nữa, Mạc Thiên Kình cau mày nhìn cô, Sính Đình độtnhiên đạt được thứ mình muốn, vội vàng bỏ lại Mạc Thiên Kình chạy vội ra ngoài.
Mở cửa, nhìn thấy mấy công nhân đứng ở cửa, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
"Xin hỏi cô Ngọc Sính Đình ở chỗ này sao?"
Người nọ nhíu mày hỏi, Sính Đình gật đầu một cái, "Là tôi, tôi kêu giường có tới không?"
Người nọ đem biên lai giao cho cô, Sính Đình cười nhẹ ký tên!
"Mau mang lên lầu hai đi!"
Sính Đình nhìn bọn họ nói, mấy công nhân liền tranh thủ mang giường, mền vàtất cả các đồ vật khác lên lầu hai, chuyển vào gian phòng cách vách MạcThiên Kình.
Mạc Thiên Kình bọc chiếc khăn tắm đi ra, trên tóc còn nhỏ những giọt nước lớn đọng trên người khiến Sính Đình không nhịn được hình dung ra hai chữ.
Mê người!
"Những đồ này đều là em mua?"
Mạc Thiên Kình cau mày nhìn các công nhân đang khiêng đồ, Sính Đình gật đầu một cái, "Không sai, tối thiểu tôi cũng phải ở đây một thời gian, chonên giường nhất định phải có, tủ treo quần áo, chăn, còn có máy vi tínhđể tôi gửi tin nhắn!"
Sính Đình cười nhạt, đưa biên lai trong tay giao cho anh, nâng lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-yeu-nu-canh-sat-cua-thuong-tuong/1329750/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.