Mạc Thiên Kình không chịu được đau đớn này nữa bèn kêu thảm thiết một tiếng, Sính Đình vội vàng rút kim ra..
"Rất đau sao?"
Kỹ thuật của cô không đến nỗi tệ như vậy chứ!
Mạc Thiên Kình thật là không còn gì để nói, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, hỏi rất nhỏ, "Những người trước kia cô chích qua không nói gì sao?"
Đau, anh chưa bao giời trải qua đau đớn vì một cây kim như vậy, chỉ có điểu sau cơn đau này thì vết thương có thể khỏi nhanh hơn!
"Không có a, họ không nói gì hết!" Bảo bối là chó, làm sao nói được.
Hiện tại Sính Đình thật sự bị anh làm cho có chút ngu ngốc rồi!
"Không nói, khó trách. . . . . ." Câm thì làm sao nói! Mạc Thiên Kình thật sự không ngờ ngày hôm nay của mình lại xảy ra nhiều chuyện kinh tâm động phách như vậy.
"Đúng vậy, bảo bối là chó tôi nuôi, nó không biết nói chuyện! Nhưng rất ngoan ngoãn!"
Ánh mắt xinh đẹp của Sính Đình thoáng qua một tia giảo hoạt, ngay sau đó liền biến mất.
Mạc Thiên Kình hoàn toàn im lặng, thì ra là bác sỹ thú y, anh đây đã tạo nghiệt gì!
Sính Đình lắc lắc đuôi ngựa: "Tôi đi nấu cơm, anh muốn ăn cái gì!"
Cô đã đói bụng, bị giày vò cả một ngày, cô vừa mệt vừa đói, hơn nữa còn bị mất ngủ nghiêm trọng.
Mạc Thiên Kình nghĩ đến một màn mới vừa xảy ra kia, anh thật sự không dám ăn đồ cô nấu nữa, nhưng anh không ăn cũng không được, vì anh còn vẫn còn một đoạn thời gian rất dài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-yeu-nu-canh-sat-cua-thuong-tuong/1329888/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.