Đúng là Đường Tịnh Minh không nghĩ đến, anh ta có thể nghe được tin tức hết sức bùng nổ như thế.Nhưng anh ta cũng không khỏi nghi ngờ thật giả của chuyện này.Dù sao, Thi Mị có thể gả cho Thời Lệnh Diễn, điều kiện trong nhà của cô khẳng định không quá kém.Dù thế nào, cô cũng không thể đến mức tiền học phí cấp hai, trung học phổ thông cũng không đóng nổi chứ?Tạ Phương Phương thấy Đường Tịnh Minh không nói lời nào, cô ta lại nói: "Chuyện này người trong trường học của chúng tôi đều biết, anh Đường, cô ấy rất buông thả, có điều......!Đáng tiếc, bây giờ cô ấy không giống như trước kia nữa rồi."Lúc này bánh kem dính vào vạt áo của Thi Mị, mặc dù cô đã lau đi không ít, nhưng vết tích và mùi vị vẫn còn trên đó.Thi Mị chu cái miệng nhỏ nhắn, giọng nói mềm mại đáng yêu, nói: "Em muốn đi tiểu."Đường Tịnh Minh: ".
.
.
.
.
.
Ôi." Cái này anh ta cũng không thể dẫn cô đi.Tạ Phương Phương nhìn chằm chằm khuôn mặt béo tròn non nớt của Thi Mị, trắng hồng mềm mại như thể có thể nặn ra nước, bàn tay dưới bàn khẽ run lên: "Tôi sẽ đưa cô ấy đi.".
.
.
.
.
.Thi Mị không chỉ đến nhà hàng này một lần.Tầng một là quán cà phê, tầng hai, tầng ba là nhà ăn, mỗi một tầng đều bố trí nhà vệ sinh.Nhưng Tạ Phương Phương lại dẫn cô đến tầng ba.Sau khi đến nhà vệ sinh, Tạ Phương Phương cố ý đi rất chậm, cô ta bỗng nhiên xoay người lại, hô to: "Lâm Hòanh!"Thi Mị đột nhiên không kịp chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-yeu-sieu-sao-chong-truoc-anh-bi-loai/1690178/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.