"Lục Phạm! Tư Mộ Thần vứt bỏ tôi rồi ra đi như vậy, con mẹ nó vậy lúc đầu anh ấy còn tới trêu chọc tôi làm gì? Hoặc là tôi đi, hoặc là anh mang tôi đi!"
Lục Phạm không biết phải nói gì: "Chị dâu, tôi dẫn chị đi!" Nhìn dáng vẻ Cảnh Tô tỏ rõ không đi không được, trong lòng cậu rất cảm động. Quả nhiên là người phụ nữ của lão đại, ngay cả tức giận cũng khí phách như vậy.
"A Tiêu, đề án kia tôi giao lại toàn bộ cho anh, bây giờ tôi phải đi đảo Quyển Quyển!" Cuối cùng Cảnh Tô khẽ thở dài một cái, ở đầu điện thoại bên kia rất lâu sau vẫn không có âm thanh.
"A Tiêu?"
"Cảnh Tô, không đi không được sao?" Vương Tiêu dường như cảm thấy nếu như cô đi rồi, thì anh sẽ vĩnh viễn mất đi cô.
"A Tiêu, bên phía công ty nhớ xin nghỉ giúp tôi!" Cô sợ nghe thấy những câu níu giữ, còn chưa đợi Vương Tiêu trả lời, cô đã trực tiếp tắt điện thoại.
"Lục Phạm, đi thôi!"
"Chị dâu, nghỉ ngơi một đêm đã được không?"
"Không, đi thôi!" Kéo theo vali cô đã sớm chuẩn bị xong mở cửa đi ra ngoài.
"Đường Tuấn, triệu tập đội ngũ, tối nay ngồi chờ giặc ngoại xâm lên bờ, dẫn theo các anh em tới các bến cảng chặn đường ." Ánh mắt của Tư Mộ Thần đỏ tươi, vì nghiên cứu kế hoạch tác chiến, anh đã không ngủ không nghỉ mấy ngày rồi.
"Dạ, thiếu tướng!"
"Báo cáo thiếu tướng, ngoại trừ số thứ tự 005 và 006, những người khác đã tập họp xong!"
"001"
"Có mặt!"
"Cậu dẫn người đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-yeu-thinh-the-cua-thieu-tuong/939143/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.