Ông đẩy tay Lăng Thiếu Nghị ra, vẻ mặt tràn đầy phẫn hận nói: “Biến! Anh cút ngay cho tôi, nơi này không hoan nghênh anh!’’
“Ba, ba không thể như vậy...’’
Dung Thi Âm thấy ba mình đã không đáng lo ngại,đứng dậy, thân thể nhỏ nhắn đứng bên cạnh Lăng Thiếu Nghị, liều mạng áp chế suy nghĩ muốn khóc trong đầu.
Vẻ mặt mẹ Dung bất đắc dĩ,bà ủ rũ cúi đầu, đối với chồng mình,bà đã sớm rõ ràng rồi, ông ấy rất cứng đầu,chính là mười con lừa cũng không kéo lại.
“Bác Dung, cháu và Âm Âm thật lòng yêu nhau,bác sao phải khổ thế chứ?’’
Lăng Thiếu Nghị đời này cũng chưa từng ăn nói khép nép qua,nhưng vì không muốn Dung Thi Âm khó xử,anh cũng chỉ có thể như vậy thôi.
“A Nghị, anh đừng có tưởng tôi không biết trong lòng anh đang suy nghĩ điều gì,anh cho rằng gạo nấu thành cơm tôi liền chấp nhận sao? Tôi nói cho anh biết,cho dù Âm Âm cả đời không lấy chồng,tôi cũng tuyệt đối không gả nó cho kẻ nghèo như anh!’’Ba Dung không lưu tình chút nào tuyên bố.
Nước mắt trên mặt Dung Thi Âm rốt cuộc không nhịn được, lăn dài xuống,một giọt lại một giọt rơi trên đất,cô chưa bao giờ biết tình yêu của mình lại gian khổ và đau đớn như thế, cũng không ngờ được ba Dung sẽ như vậy.
Giữa hai đầu lông mày Lăng Thiếu Nghị thoáng qua vẻ suy tư và nặng nề: “Bác Dung, ý của bác là chỉ cần có vật chất mới làm bác yên tâm, phải không?’’
“Đúng vậy!’’
Ba Dung không chút do dự đáp: “Anh không phải muốn con gái tôi đi cùng với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-yeu-xinh-dep-cua-tong-giam-doc-tan-ac/65796/quyen-14-chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.