Hồ tổng quản dẫn Chu Kỳ vào rồi cũng kiếm đại cái cớ chạy biến ra ngoài.
Trong chủ trướng chỉ còn lại Hiên Viên Phù, và Chu Kỳ.
Hiên Viên Phù vẫn ngồi yên không nhúc nhích, đầu khẽ ngẩng lên quan sát y.
So với dáng vẻ gầy yếu tái xanh khi còn ở Lũng Tây khi xưa, thì nay, tuy chỉ vận bố y đại chúng, nhưng dường như Chu Kỳ đã sống khá hơn nhiều lắm, chỉ rằng không biết mấy năm nay lưu lạc nơi nao, sắc mặt vốn đã nhợt nhạt lại càng thêm phần trắng bếch. Thời gian cũng chỉ để lại những dấu vết thật mờ nhạt trên khuôn mặt y, nếu bỏ qua vẻ hốc hác, đôi mắt lạnh nhạt, đoản sam sơ sài, thì chẳng khác là bao với thiếu niên đắc ý mới vào Lương Châu năm xưa.
Bất giác hít sâu một hơi, tầm mắt Hiên Viên Phù đưa lên, chạm vào tầm mắt y.
Đôi mắt hoa đào trong trẻo xinh đẹp tuyệt trần nguyên sơ giờ trở nên thật tĩnh lặng, tựa như giếng cổ sâu trong lòng Giang Nam, lại như đầm Hưu Chư tận cùng biển cát, chẳng dậy nổi nửa cơn gợn sóng.
Khuôn mặt y không biểu tình, chỉ chăm chú nhìn gã như đang đối diện với một kẻ xa lạ.
Rồi y nhẹ nhàng nói: “Vương gia vạn phúc.”
*
Cả chặng đường từ Gia Châu về phương bắc, Chu Kỳ đã tự hỏi không biết bao nhiêu lần, nếu gặp lại Hiên Viên Phù, y nên làm gì, nên nói gì mới có thể khuyên nhủ gã an phận thủ thường, trọn chức tận trách của đạo quân thần.
Dắt theo đủ loại tâm tư vào quân doanh của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vong-giang-nam-truc-ha-tu-trung-nhat-lao-ong/104248/quyen-3-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.