Nhưng ta rất ngạc nhiên, thật sự có thể phòng thủ thành công... Mặc dù mới chỉ là ngày đầu tiên.
Ta cũng không biết tình hình chiến đấu có bao nhiêu thảm thiết, chỉ biết là tiếng chém giết vang động khắp đất trời, người bị thương số lượng càng nhiều. Ta cùng tất cả người già yếu và phụ nữ, trẻ em xé vải làm băng, rửa sạch vết thương, nấu thuốc nấu cơm, loay hoay cả ngày chân không chạm đất? Bôi thuốc, chăm sóc cẩn thận người bị thương, lại lo chôn cất cho những hộ nghèo có người chết, cho nên ta không biết rõ tình hình.
Khi sắc trời càng tối, hai bên cũng gióng trống thu binh, Chu Cố biểu tình rất hài lòng.
Thẳng thắn mà nói, ta còn có chút mơ mơ màng màng. Chu Cố không có công danh trong người, ngay cả là tú tài cũng không phải. Huyện lệnh An Nhạc chạy trốn huyện chỉ còn lại một người tuổi còn trẻ làm chủ, hắn lập lời thề cùng An Nhạc huyện cùng sống cùng chết khiến chúng ta rất vui mừng, nhưng hắn vẫn tin tưởng đem binh quyền giao cho Chu Cố... Một dân thường.
Đến bây giờ ta còn không có làm hiểu Chu Cố đã làm thế nào.
Càng làm cho ta không hiểu nổi chính là, Chu Cố từ lúc nào đã huấn luyện thủ hạ của ta trở nên dũng mãnh như vậy? Ta thật sự không nghĩ tới những nông phu thật thà chất phác, giương cung bắn tên, cầm thương có thể thủ thành.
“Ta đã nói với cô muốn luyện dân đoàn (binh lính địa chủ)nha.” Chu Cố bình thản ung dung, “Cô quên? Chính là món nợ của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vong-giang-nam/288500/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.