“Tango! Đừng sủa nữa!” Hạ Hiểu Lam quay lại nạt.
Tango là một con chó săn lông vàng, giống đực, tám tuổi, tính theo tuổi chó thì nó đã già lắm rồi.
Với người khác, có lẽ nó chỉ là thú nuôi, nhưng đối với Hạ Hiểu Lam, nó vừa là bạn thân cùng chơi từ bé, vừa là người nhà, cho nên dù Tango làm ồn đến vậy mà cô vẫn không nỡ nặng lời.
Thay đồ xong, Hạ Hiểu Lam lấy hộp sữa trong tủ lạnh, rót phân nửa vào bát của Tango, phân nửa mình uống.
Tango liếm sữa mà mắt vẫn nhìn chòng chọc phòng của Hạ Hiểu Lam như hổ rình mồi.
Hạ Hiểu Lam đặt hộp sữa xuống, đến đẩy cửa phòng mình.
“Có gì đâu, Tango nè, sao mày sủa hoài vậy?” Mày đã thấy gì? Tango sủa dai dẳng mấy ngày nay, hàng xóm cũng phàn nàn, Hạ Hiểu Lam đã nhắc nó nhiều lần, còn giả vờ đánh nó nhưng Tango vẫn sủa không ngừng.
Với giống chó săn đã được huấn luyện như Tango, sủa dai như vậy là rất bất thường.
Từ nhỏ Tango đã được dạy không sủa bậy, nên nó không tùy tiện sủa ai bao giờ, chỉ khi có người lạ vào địa bàn của nó mới sủa.
Hạ Hiểu Lam bật đèn, vào phòng mình.
Từ khi nghe Viên Thuyên dọa, Hạ Hiểu Lam đã lật tung căn phòng, sợ thật sự có chuột chui vào, nhưng đến con gián cũng không có, trong phòng không có gì hết.
Hạ Hiểu Lam đứng trước gương, chống nạnh nhìn Tango lần khần không dám vào, chỉ sủa vọng vào phòng.
“Trong nhà chả có gì, úp mì ăn tạm vậy.”
Hạ Hiểu Lam nhún vai ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vong-linh-thu/2578256/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.