Mấy con gà vừa bay vừa la: "tục tác... tục tác...", Vỹ Kiệt chạy ra nói lớn: "Chuyện gì thế này, bảo các người bắt hai con gà mà ở đâu lắm thế này."
Một người trong số đó nói: "Thưa thái y, là tại con bò mộng cứ rống lên làm cho lũ gà sợ đó ạ."
Vỹ Kiệt nhìn đông nhìn tây nói lớn: "Mau kêu người bắt bọn chúng lại."
A Nam ngồi dậy nhìn xuống dưới sân rồi nói: "Gà ở đâu mà nhìu thế này."
A Nam nhảy xuống đất nhìn xung quanh rồi nói: "Xảy ra chuyện gì thế?"
Một cung nữ bị gà mổ te tua đầu tóc, sợ hãi trả lời: "Dạ thưa tiê, không hiểu sao con bò mộng cứ rống lên không chịu im... ah... con gà bay lên đầu của nô tỳ... ah..."
A Nam đi về phía chuồng bò, con bò kêu to: "Ùm bò... ùm bò..." (Ta muốn gặp người đẹp... thả ta ra.)
A Nam nhìn con bò rồi nói: "Bò ơi, sao cứ kêu hoài vậy?"
Con bò nhìn A Nam vui vẻ kêu: "Ùm bò." (Ah người đẹp đây rồi.)
A Nam chau mày buồn bã: "Bò mà kêu nữa là không ai thương đâu, có khi còn bị bắt làm thịt đấy."
Con bò giật mình kêu: "Ùm bò." (Làm thị á, hông muốn đâu?)
A Nam mỉm cười nói: "Bò ngoan thì mọi người mới thương hiểu chưa?"
Con bò im lặng nằm xuống kêu nhỏ: "Ùm bòoooo..." (Phải im lặng, nếu không người đẹp sẽ không thương.)
Mọi người xôn xao nói: "Woa!! Con bò chịu im lặng rồi kìa, tiểu thư thật tài nha."
Vỹ Kiệt lẩm bẩm một lời khen: "Hay thật."
Khi con bò không còn kêu nữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vong-tinh-say-me/1605079/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.