Mi mắt cong dài, mắt nàng tựa như làn thu thủy long lanh, chiếc mũi thanh tú, trán khảm cánh hoa, mái tóc dài được búi lên sau gáy, vài sợi được xõa xuống thả ngang vai, bay bay trong gió.
Châu ngọc chói mắt, một thân liễu lục vàng nhạt, thanh tao hào sảng, làn váy mỏng khẽ lướt nhẹ, tạo cảm giác nàng là người được vẽ từ tranh mà ra.
Hồ tộc được mệnh danh là mĩ mạo kiều mỵ, cửu vĩ hồ tộc thì càng là nhân tài kiệt xuất.
Hồ Tứ bình sinh gặp người, đều là dung mạo phi phàm, nhưng hiện tại, dung mạo người nữ tử trước mắt này đã không biết dùng tữ ngữ nào để miêu tả nữa.
Hồ Tứ vẫn ngơ ngác nhìn nữ tử, cơ hồ đã quên luôn bản thân đang bị thương. Cho tới lúc nàng được hai người kéo lên, mới cảm thấy xương cốt đau đớn.
- Tiểu huynh đệ, ngươi xem ngươi ngây người kìa, hồi thần lại đi!
Bên tai truyền đến tiếng nói châm biếm, lúc này Hồ Tứ mặt đỏ lên, ý thức được chính mình vẫn là đang cải nam trang, nhìn chằm chằm một cô nương như vậy quả thật là quá thất lễ đi.
Xoay thắt lưng đi tới bên lề đường, Hồ Tứ vẫn không quên hướng nữ tử kia đang đứng mà nhìn lại, nàng là nữ trông thấy còn như vậy, huống chi là nam nhân.
Những nơi nữ tử đó đi qua, vây quanh không biết bao nhiêu người, trông ra rất là kín kẽ,
Hồ Tứ lần đầu tiên thấy được hiệu ứng của mỹ nữ là như thế nào.
Bỗng nhiên, một mùi hương ngọt ngào xông vào mũi, trước mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vong-tinh/2063756/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.