Editor: Cogau
Hai ngày sau, Phương Minh Vĩ tới căn cứ diễn tập.
Hôm sau, Phương Minh Vĩ cùng chính ủy Trương Triêu Lâm đang nghiên cứu địa hình thì Tiểu Hà vẻ mặt đau khổ đứng ở bên ngoài lều hô: “Báo cáo!”
Trương Triêu Lâm liếc nhìn Phương Minh Vĩ, nói với người hô ở bên ngoài: “Vào đi!”
Tiểu Hà đi vào, sau khi chào cũng không lên tiếng.
Phương Minh Vĩ cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
”Đoàn trưởng, có người tìm ạ.”
”Ai vậy?” Phương Minh Vĩ hỏi tiếp.
”Để cho người ta vào đi, bên ngoài ở đây rất lạnh.” Chỉ huy Trương Triêu Lâm nói, Phương Minh Vĩ nhìn anh ta một cái, nói một câu: “Đây không phải là phong cách của anh.”
”Vậy bình thường phong cách của tôi thế nào?” Trương Triêu Lâm hỏi.
Phương Minh Vĩ vừa định nói, đã bị câu nói của một cô gái cắt ngang. Phương Minh Vĩ ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Trương Triêu Lâm, thấy anh ta cười tươi như hoa, liền hiểu rõ chuyện gì xảy ra! Cúi đầu tiếp tục nghiên cứu bản đồ.
Cô gái mặc quân trang lên tiếng cắt đứt sự yên tĩnh: “Phương Minh..., à không, Đoàn trưởng Phương không hoan nghênh em sao?”
Phương Minh Vĩ tiếp tục không nói lời nào.
”Vị này là Tiểu Trần sao, tôi là chính ủy Binh đoàn pháo binh, tên Trương Triêu Lâm.” Trương Triêu Lâm pha trò.
”Chào Chính ủy, tôi là Trần Mẫn, Bác sĩ khoa ngoại của Bệnh viện Quân khu thành phố C, cũng là bác sĩ mặt trận của lần diễn tập này ạ.” Trần Mẫn tự giới thiệu.
”A, Xin chào! Vậy lần diễn tập này làm phiền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vong-tron/1654822/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.