“Anh từ từ…” Cảm giác được Trịnh Thiên Dã nóng lòng xông vào người cô, La Phi vừa giãy giụa vừa đẩy anh, “Anh nghe em nói đã.”
Trịnh Thiên Dã bất mãn ngừng động tác: “Rốt cục em muốn nói gì?”
“Anh nghĩ lại xem, mỗi ngày anh nổi hứng khoảng mấy lần? Có phải trước kia cũng như vậy hay không? Hay là bây giờ nghiêm trọng hơn?”
“Em nói lung tung gì vậy, nếu anh không nổi hứng thì tới lượt em bức rứt đó.” Hai tay Trịnh Thiên Dã nâng mặt cô, áp mạnh vào, liếm láp, thoáng rời ra chút khoảng cách, phà hơi nóng nói khàn khan và nhỏ, “Trước kia đúng là anh không dễ nổi hứng chút nào, nhưng sau khi ở bên em, ngày nào em cũng nổi hứng, một khi chạm vào em liền nổi hứng, nhưng mà anh không muốn em mệt mỏi quá, nên thường xuyên chịu đựng. Em rất có cảm giác thành tựu phải không? Nhìn nè, hiện giờ anh nổi hứng đến nhịn không nổi nữa, mau mau để anh đi vào đi.”
Cảm giác thành tựu con khỉ mốc á! La Phị bị anh giữ đầu, khó mà cục cựa, cô muốn hỏi rõ bệnh tình của anh nhưng hoàn toàn không có khả năng. Còn định ngoan cố giãy gịua, đã bị anh lật người đè ở dưới thân.
Sau một hồi điên loan đảo phượng, toàn thân La Phi đã bị Trịnh Thiên Dã biến thành cái dạng ngay cả giơ một ngón tay lên cũng không nổi, cô rầu rĩ, bệnh của anh rốt cục nghiêm trọng bao nhiêu? Thuốc của Trịnh Trạch Thi rốt cục chừng nào thì mới dùng được?
Trong cuộc sống buồn bã và hối hả, cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vong-tuong-cuong/468998/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.