Sau đêm hôm đó, mọi chuyện lại bình thường như chưa phát sinh điều gì, Bạch phủ trong kinh thành cũng bình tĩnh như thường.
Ngưng Sương ở ốc uyển khác tại Bạch phủ, ngày thường ngồi trong phòng thêu hoa, đánh đàn, ngâm thơ, không nhìn ra nàng có gì bất thường. Trường Tiếu vẫn bị nhốt trong Sướng Tâm viên, Bạch Thanh Ẩn vẫn là nếu không có việc gì sẽ tới đó.
Nhưng Bạch Thanh Ẩn không trói Trường Tiếu nữa. Hắn biết làm thế trong thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến thân thể y, nhưng nhưng hắn tăng số người canh giữ bên ngoài Sướng Tâm viên, nếu không có hắn phân phó, bất luận kẻ nào không được xuất nhập.
Một ngày kia, Bạch Thanh Ẩn kích động tìm đến Sướng Tâm viên, thấy Trường Tiếu ngồi đọc sách ở đình, liền lập tức đi tới ngồi bên cạnh.
Trường Tiếu ngẩng đầu liếc hắn một cái, ánh mắt liền dừng lại trên bầu rượu đặt trên bàn đá.
"Đây là Quế Hoa nhưỡng." Thấy y nhìn bầu rượu, Bạch Thanh Ẩn liền cười giải thích, "Ta đặc biệt phái người tới Hàng Châu mua. Tuy gọi là nhưỡng là một loại rượu, nhưng không mạnh như rượu. Ngươi vẫn nói muốn mấy ngụm rượu giải sầu, ta sợ ngươi uống nhiều không tốt, liền cho người tìm mua loại này, không gắt mà vẫn có hương vị ngọt nào của hoa tửu. »
Bạch Thanh Ẩn vừa nói vừa mở nắp bầu rượu, nhất thời, một mùi thơm mát tràn ngập không khí. Toàn bộ lực chú ý của Trường Tiếu bị hấp dẫn, kìm lòng không đậu giơ tay định cầm lấy bầu rượu.
"Từ từ, ta đi lấy chén đến."
Biết y
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vong-xuyen-mat-hoi/2595677/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.