CHƯƠNG 27
By Kì
Chung quy là quá khờ dại, lĩnh thủ lệnh, xuống thế gian lần nữa, một đường tìm kiếm, đến khi tìm được chuyển thế của Khai Dương, Thiên Hoàng thiếu chút nữa đã sụp đổ mất.
Công tử quan quý quen sống an nhàn sung sướng, bởi vì trong nhà đắc tội với người quyền quý nên bị tịch biên, phái làm quan nô, vì không thể chịu đựng sự nhục nhã, càng không chịu nổi bị kẻ thù áp dưới thân cường hành chuyện long dương, mới bị tịch biên vẻn vẹn đến ngày thứ hai đã nhảy xuống hồ nước tháng ba tuyết mới vừa tan.
Thiên Hoàng chạy đến trông thấy mấy hạ nhân run cầm cập đang mò bên hồ, người được kéo lên đã sớm đoạn khí, chỉ có những vết xanh tím trên thân người chết tỏ rõ chuyện y từng gặp phải.
Xa xa có ba hư ảnh, Thiên Hoàng đưa mắt nhìn lại thì không thể động đậy nữa.
Hai quỷ soa đang bắt Khai Dương đi, Khai Dương quay đầu nhìn lại, tựa như đang nhìn y, trong mắt lại trống rỗng, giống như ngay cả tuyệt vọng cũng đã vứt bỏ, cuối cùng nở nụ cười thê lương, quay đầu đi, theo quỷ soa dần dần biến mất.
Chỉ cười, không hề hận, không hề khiển trách, không tuyệt vọng, giống như chẳng qua là hai người xa lạ ngẫu nhiên gặp mặt, không thể bận tâm.
Thiên Hoàng đứng yên thật lâu, mới phục hồi tinh thần, vội vàng đuổi xuống địa phủ.
Trên cầu Nại Hà không thấy Khai Dương, náo loạn một hồi lại khuyên giải một hồi, cuối cùng là Phán quan không nhẫn tâm, lén đưa y một mảnh gấm trắng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vong-xuyen/419226/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.