Bị Chu Bình trào phúng như vậy, Lâm Vạn Sơn sắc mặt không dễ nhìn:
- Chu Bình, ngươi đây là ý gì? Lâm Minh chẳng lẽ không ra ngoài giết địch?
- Ta cũng không nói như vậy, ta chỉ biết hắn ngay từ đầu liền một đường lao ra, hiện tại ngay cả bóng người đều không thấy. Nếu như không phải vị hiệp khách áo vàng kia, quân trận của chúng ta sợ là đã bị phá rồi.
Chu Bình nói tới đây, có chút khinh miệt nhìn Thạch Lâm Khai một cái. Lúc trước, Thạch Lâm Khai còn muốn đem thanh niên áo vàng đuổi đi, thậm chí suýt nữa đánh nhau. Nếu không phải Chu Bình hết sức lấy lòng thanh niên áo vàng, tất cung tất kính, giữ thanh niên áo vàng lại Thanh Tang thành, trận chiến hôm nay còn không biết sẽ đánh thành bộ dáng gì nữa.
Thạch Lâm Khai lúc này vừa từ trên chiến trường lui ra nghỉ ngơi, vừa lúc nghe thấy lời của Chu Bình, sắc mặt trướng đỏ bừng:
- Họ Chu, ngươi có ý gì?
- Làm sao? Thạch bang chủ không phục? Cảm thấy lúc trước nếu cùng vị hiệp khách áo vàng kia đánh nhau, ngươi có thể thắng?
Thạch Lâm Khai thanh âm bị kìm hãm, lại không có lời nào để nói. Nếu thật sự cùng thanh niên áo vàng đánh nhau, hắn sớm bị giết cho hoa rơi nước chảy.
Trong khi mấy người nói chuyện, thanh niên áo vàng kia rồi lại cùng hai con hung thú cấp bốn giao thủ.
Hai con Song Đầu Tật Phong Lang, hung thú cấp bốn sở trường tốc độ, một trái một phải giáp công thanh niên áo vàng, không ngờ cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-cuc-thien-ha/2623980/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.