Tận lực mặc kệ con mắt không có hảo ý, mọi người theo nhân viên tiếp tân đến văn phòng của bác sĩ Tào.
Nhẹ nhàng gõ cửa.
“Mời vào.”
Cánh cửa màu trắng mở ra, gian phòng bên trong cũng là màu trắng, đồ đạc trắng… Tiêu Bắc nhíu mày, có là bệnh viện cũng không trắng như vậy, bộ cả bệnh viện này ai cũng bị bệnh mù màu à? !
Lam Minh dùng ý thức nói chuyện với Tiêu Bắc _ lão già này không sợ bị quáng tuyết à. (*quáng tuyết: chứng bệnh khi cường độ ánh sáng mãnh liệt phản chiếu lên mặt tuyết kích thích mắt làm cho mắt bị đau, sợ ánh sáng, chảy nước mắt, nghiêm trọng có thể làm mù mắt)
Tiêu Bắc đột nhiên run lên _ Lam Minh, anh có cảm thấy hơi lạnh không?
Lam Minh ngẩn người, khó hiểu _ đâu có lạnh, rất ấm mà.
Tiêu Bắc chà xát cánh tay, bốn phía đều là gió lạnh, thật không phải cảm giác lạnh bình thường mà cứ như thể đang đữa giữa trời tuyết mà không biết tại sao.
Lam Minh thấy thần sắc của Tiêu Bắc, thấy cậu có vẻ thật sự rất lạnh _ Bắc Bắc, có muốn chui vào ***g ngực ám áp của ta không?
Lam Minh nhiều chuyện bị Tiêu Bắc tặng cho một ánh mắt khinh bỉ.
“Ha ha, mời ngồi mời ngồi.” Bác sĩ Tào đã có tuổi, khoảng sáu bảy mươi, rất có dáng dấp một vị học giả, đeo kính mặc áo khoác trắng.
Bước vào cửa, vừa ngồi xuống chiếc sô pha màu trắng Khế Liêu lập tức rùng mình, cảm giác như đang đối diện với một con bạch lang. Trong đàn sói cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-da-ky-dam/1511754/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.