Trong chớp mắt hai tên thị vệ tiến lên, hung hăng giữ chặt nàng. Hướng Tiểu Vãn ngơ ngác đứng yên tại chỗ, để mặc hai thị vệ áp giải nàng, ánh mắt không di chuyển nhìn chằm chằm Độc Cô Ly, vẻ mặt không thể tin được, cùng với... đau lòng.
Trên gương mặt trắng bệch của Độc Cô Ly là vẻ thống khổ, hai mắt nhắm nghiền, chân mày nhíu chặt, thân thể nhỏ bé co quắp không dứt trong ngực Độc Cô Diễm, phảng phất như hoa tàn trước gió...
Trong lúc hoảng hốt, nàng giống như nghe được bên cạnh có tiếng bước chân lo lắng đi tới đi lui, một đám đại phu quỳ thành một đoàn trước mặt Độc Cô Diễm, ở ngoài cửa không ngừng có thêm đại phu run rẩy đi đến.
“Tướng quân, lão phu hành nghề y hơn ba mươi năm nay, cứu người vô số nhưng loại độc này lão phu không thể làm gì được.”
“Không thể làm gì được? Mấy chữ này, bổn tướng đã nghe ba mươi lần rồi, người nào còn dám nói những chữ này, giết không tha.” Độc Cô Diễm rống lên, mang theo vài phần run rẩy.
Hắn bước nhanh đến bên giường, tức giận đá văng tên đại phu kia, bàn tay to lớn đem Độc Cô Ly ôm chặt vào trong ngực. “Bổn tướng không cần biết các ông dùng biện pháp gì, phải đem độc trên người Ly nhi giải bằng hết, nếu không, đừng nghĩ đến chuyện được nhìn thấy mặt trời ngày mai.”
Đám đại phu kia bị dọa cho sợ đến mức run lẩy bẩy: “Dạ, vâng...Tướng quân.” Chúng đại phu hoảng sợ không dứt, loại độc này căn bản không có thuốc giải, mạng nhỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1703278/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.