Nữ nhân áo đen thần bí thấy thần sắc Hướng Tiểu Vãn như vậy lại mạnh mẽ lui mấy bước đáy mắt càng thêm có kinh hoảng thoáng qua.
Nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn hồi lâu cuối cùng lạnh giọng nói: “Cửu Anh ngươi đừng ở chỗ này giả thần giả quỷ nữa, ngay từ lúc ta tới đã hạ độc ở trên người ngươi, ngươi không thể nào có cơ hội đánh trả đâu.” tuy mạnh miệng nói như thế nhưng trong lòng của nàng ta vẫn không tránh được sợ hãi.
Cửu Anh? Là nói với nàng sao? Nàng lúc nào thì biến thành Cửu Anh rồi? Chẳng lẽ..
Đầu Hướng Tiểu Vãn bỗng dưng chợt lóe linh quang.
Chẳng lẽ chủ nhân cỗ thân thể này và nữ nhân này có quen biết.
Hướng Tiểu Vãn cảm thấy thân thể phát run, mồ hôi lạnh từ phần lưng chảy xuống càng nhiều.
Mẹ nó, nói trắng ra không phải tốt sao, mà tất cả đều đang đứng nói chuyện không đau thắt lưng sao. Nàng mới xuyên qua không có mấy ngày mà đã suýt chết mấy lần rồi, cổ đại rõ ràng chính là đất hoang không có nhân quyền, không có bảo đảm sinh mạng.
Hướng Tiểu Vãn lặng lẽ liếc mắt Độc Cô Sương trong ngực cánh tay ôm chặt hơn nữa.
Độc Cô Sương là vì cứu nàng mới có thể tới nơi này, nói gì thì nói, nàng đều phải cứu Độc Cô Sương ra. Về phần mình nàng nghĩ nữ nhân áo đen này cũng không dám lấy mạng của nàng thật đâu, nàng từ trong mắt nữ nhân áo đen thấy được e ngại.
Hướng Tiểu Vãn trầm tư không biết nên làm như thế nào.
Chỉ thấy nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1703285/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.