Người áo đen ngừng lại, lông mày nhướng lên, lạnh lùng nhìn Hướng Tiểu Vãn.
Hướng Tiểu Vãn bị nhìn đến tê dại da đầu, thầm nghĩ: người này không phải là muốn giết nàng thật chứ? Quả thật là có bệnh, muốn giết nàng còn cứu nàng làm gì, biến thái. Người cổ đại, đều là một đám không thể dùng tư tưởng thông thường để hiểu.
“Đại... đại... đại hiệp, ngài có thể không nhìn ta như vậy được không? mặc dù ánh mắt của ngài rất từ ái, nhưng mà ta sợ.” Hướng Tiểu Vãn nghẹn ngào nói, ô ô, tay đau quá, ngực cũng rất đau.
Người áo đen nhếch miệng cười một tiếng, dưới ánh trăng vàng, mơ hồ có thể nhìn thấy một bộ răng vàng khè của ông ta. Hướng Tiểu Vãn bình tĩnh trong chốc lát, miệng răng vàng này, là được chế tạo bằng vàng thật nha.
“Hay thật, số lượng rất lớn.”
“Ngươi nói cái gì?” Người áo đen dùng thanh âm khàn khàn lạnh lùng hỏi Hướng Tiểu Vãn.
“Hắc hắc, ta đang nói đại hiệp ngài mạnh khỏe nha, nhìn ngài thân thủ bất phàm, vũ khí hiên ngang, nhất định là danh chấn giang hồ, cao nhân tiền bối, Huyền Mộc ở trước mặt của ngài tựa như con kiến nhỏ một dạng, chỉ cần đại hiệp ngài đưa tay ra chỉ một cái là có thể bóp chết hắn.”
Người áo đen răng vàng nghe lời nói của Hướng Tiểu Vãn rất là thực dụng, nhếch miệng lên, một ít răng vàng trong miệng phát ánh sáng trong đêm như chớp giật.”Tiểu cô nương, ngươi thật biết điều, không uổng công lão phu cứu ngươi một mạng. Không tệ.”
Hướng Tiểu Vãn nhìn răng vàng, thân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1703344/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.