Độc Cô Diễm cong môi cười, bàn tay vòng qua eo Hướng Tiểu Vãn, một tay ôm sát nàng, thanh âm khàn khàn lượn quanh ở bên tai của nàng, tà tà nói: “Vãn nhi, chớ vội, chờ kinh nguyệt của nàng xong rồi, vi phu sẽ hảo hảo yêu nàng.”
Hướng Tiểu Vãn giận đến bể phổi.”Độc, Độc Cô Diễm, chàng, chàng, chàng...” Hỗn Cầu.
Độc Cô Diễm cầm tay Hướng Tiểu Vãn giận đến run rẩy, đắm đuối đưa tình nói: “Vãn nhi, nàng đã vội vã như thế, vậy vi phu, chỉ có thể tận lực.” Nói xong, vung tay lên, ôm Hướng Tiểu Vãn rời đi.
Năm tiểu quỷ nhìn một màn này, kinh ngạc vạn phần từ trên ghế nhảy xuống.
Lão Đại liếc mắt bóng lưng rời đi của bọn họ, lẩm bẩm nói: “Phụ thân sẽ không làm gì nhũ mẫu chứ?”
Lão Tứ trấn an vỗ vỗ bờ vai của cậu ta. “Lão Đại, huynh nghĩ quá nhiều.”
Lão Nhị nở nụ cười nhạt. “Tuyệt đối sẽ không như thế nào, chẳng qua là... Nhũ mẫu sợ rằng tối nay không cách nào xuống giường mà thôi.”
Lão Tam chấn động, sợ hãi rống nói: “Trời ạ, chẳng lẽ phụ thân muốn phế hai chân của nhũ mẫu sao? Không được, tại hạ phải đi cứu nhũ mẫu.”
Tiểu Ngũ mặt khinh bỉ liếc lão Tam một cái.”Tam ca huynh ít xung động, dùng não nhiều chút đi, phụ thân sẽ không làm gì nhũ mẫu đâu, nhiều lắm là mười tám cấm mà thôi, tốt lắm, chúng ta ăn cơm đi.”
Ngày hôm đó, Độc Cô Diễm ôm Hướng Tiểu Vãn vào phòng, mãi cho đến trước khi trời tối cũng không có trở ra.
Nha hoàn phục vụ trong phòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1703364/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.