Bị trông chừng bên trong gian phòng, Hướng Tiểu Vãn cùng bốn tiểu tử thấy Độc Cô Hoa lâu như vậy đều không trở lại không khỏi nóng nảy.
Lão Đại: “Nhũ mẫu, Tiểu Ngũ sẽ không có chuyện gì chứ?”
Lão Nhị: “Đệ nghĩ Hắc Diệu sẽ không làm thương tổn Tiểu Ngũ đâu.”
Lão Tam: “Khó nói lắm, xem tên kia biến thái như vậy, Tiểu Ngũ cũng chưa chắc là ruột thịt của ông ta đâu.”
Lão Tứ hướng lão Tam liếc mắt. “Hiểu cái lông huynh á, không phải ruột thịt có thể như vậy sao, Tiểu Ngũ đã rất thống khổ rồi, lão Tam huynh này còn biến thái có thể đừng nói như vậy được không.”
“Tại hạ không nói sai mà.” Lão Tam bất mãn nói thầm.
“Đồ đầu heo, huynh không hiểu sao không động não suy nghĩ một chút, Tiểu Ngũ nếu nghe lời của huynh, không tức chết mới là lạ.”
“Muội mới óc heo á, lão Tứ muội đừng luôn khi dễ huynh nha, cẩn thận huynh nói cho Thượng Quan sư phụ biết, để cho ông ấy thu thập muội.”
“Huynh...” Vừa nhắc tới Thượng Quan Dạ, Độc Cô Sương điên liền cuồng giống như bò đực thấy bò cái. Bé nhảy qua túm áo lão Tam, sư tử hà đông rống lên. “Mẹ nó, tiểu gia nói qua mấy trăm lần rồi, đừng ở trước mặt tiểu gia ta nói đến tên nhân yêu này, sư huynh người này là bao lâu không có ráy lỗ tai rồi hả, dám đem lời của tiểu gia ta vào tai này ra tai kia, đơn giản là tìm cứt, xem chiêu.”
“Ai ui má ơi, nhũ mẫu, cứu mạng, lão Tứ biến thái này muốn giết người.”
Nhìn một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1703497/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.