Một bóng dáng màu trắng ưu nhã vạn phần chậm rãi từ cửa đại sảnh đi vào, theo bước chân của hắn cả phòng đều thanh tĩnh.
Mọi người nhìn thấy gương mặt nho nhã này, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều lên tiếng kinh hô.
“Nhị thiếu gia, đó là Nhị thiếu gia.”
“Khuynh nhi...” Độc Cô Diễm nhìn chằm chằm người tới, con ngươi cũng không kềm chế được sự vui mừng. “Ha ha ha, tốt, không khiến cha thất vọng.” Mấy hài tử này, cũng không khiến cho hắn thất vọng, không biết Hoa nhi như thế nào? Có thể trở lại hay không?
“Tiểu Khuynh nhi...” Hướng Tiểu Vãn nhìn chằm chằm bóng dáng vô cùng ưu nhã kia, cũng lầm bầm kêu ra tiếng.
Mười năm không gặp, từng người một biến hóa cũng không nhỏ, còn nhớ năm đó lúc Độc Cô Khuynh rời đi chỉ đứng đến đầu vai của nàng, bây giờ không ngờ Độc Cô Khuynh đã cao hơn nàng cả cái đầu, hơi thở nho nhã trên thân nồng đậm hơn đêm đó, xem ra thời gian qua lão nhị nhất định có rất nhiều chuyện xảy ra.
“Lão nhị...” Độc Cô Phi vui mừng kêu Độc Cô Khuynh.
Độc Cô Khuynh cau mày. “Lão tam khốn kiếp, nói đệ bao nhiêu lần rồi, phải gọi Nhị ca, nể tình hôm nay đệ thành thân, Nhị ca tha cho đệ một lần. Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.”
Độc Cô Phi ngượng ngùng vò đầu, mới vừa rồi dưới tình thế cấp bách gọi sai rồi. “Hắc hắc he he, Nhị ca yên tâm, sau này sẽ không gọi sai nữa.”
“Nhị đệ.” Độc Cô Ly bên cạnh đi về phía Độc Cô Khuynh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/301560/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.