Bác Hodge nổi trận lôi đình. Bác đang đứng trong ở sảnh ngoài, Isabelle và Alec trốn đằng sau, khi Clary và những cậu con trai cà nhắc bước vào bẩn thỉu và dính đầy máu, và bác tuôn ngay một bài thuyết giáo mà đến mẹ Clary cũng phải tự hào. Bác không quên phần về họ nói dối bác về việc họ đã đi đâu – mà rõ ràng, Jace đã nói dối -hoặc về phần không bao giờ bác tin Jace nữa, và thậm chí còn tô vẽ hơn chút nữa, về việc phá Luật, sẽ bị ném khỏi Clave, và mang tới sự sỉ nhục đối với dòng họ Wayland kiêu hãnh lâu đời. Nói xong xuôi, bác trừng trừng nhìn Jace. “Cậu đã đặt tất cả mọi người vào nguy hiểm chỉ vì cậu muốn. Đây là một vụ mà ta sẽ không để cho cậu rũ bỏ được đâu!”
“Cháu không định làm vậy,” Jace nói. “Cháu không thể rũ được cái gì hết. Vai cháu trật mất rồi.”
“Giá mà ta nghĩ vết thương về mặt thể chất thực sự cản trở được cậu,” bác Hodge bực tức nói. “Nhưng cậu sẽ chỉ dành vài ngày tiếp theo trong bệnh xá cùng Isabelle và Alec lăng xăng quanh cậu mà thôi. Cậu có lẽ còn thích ấy chứ.”
Bác Hodge nói đúng hai phần ba: Jace và Simon đều bị thương phải vào bệnh xá, nhưng chỉ có Isabelle là lăng xăng quanh họ trong khi Clary – người đã đi tắm rửa – vài giờ sau mới tới. Bác Hodge đã chăm sóc những vết bầm trên tay cô, và hai mươi phút tắm rửa đã gỡ được gần hết đám nhựa đường ra khỏi da cô, nhưng cô vẫn cảm thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-khi-bong-dem-1-thanh-pho-xuong/2262653/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.