Valentine
“Ta thấy ta vừa ngắt ngang chuyện gì rồi,” Valentine nói, giọng khô khốc như buổi chiều trên sa mạc. “Con trai, con có định nói cho ta biết đây là ai không? Một trong những đứa trẻ nhà Lightwood chăng?”
“Không phải,” Jace đáp. Anh nghe có vẻ mệt mỏi và không vui, nhưng lực nắm cổ tay cô không hề lỏng đi. “Đây là Clary. Clarissa Fray. Cô ấy là bạn con. Cô ấy...”
Đôi mắt đen của Valentine đang chậm rãi nhìn cô, từ mái tóc xơ xác tới mũi giày mòn vẹt. Chúng dừng lại trên con dao vẫn đang nằm trong tay cô.
Một vẻ biểu cảm khó hiểu hiện ra trên nét mặt hắn - có phần vui vui, có phần bực bực. “Cô gái trẻ, sao cô có con dao kia?”
Clary lạnh lùng đáp. “Jace đưa cho tôi.”
“Tất nhiên rồi,” Valentine nói. Giọng hắn rất nhẹ nhàng. “Cho ta xem được không?”
“Không!” Clary lùi một bước, như thể cô tưởng hắn sẽ lao vào mình, rồi cô cảm nhận thấy con dao bị giật ra gọn gàng khỏi những ngón tay. Jace, đang cầm con dao, nhìn cô với vẻ biết lỗi. “Jace,” cô rít lên, đẩy mọi phân lượng của cảm giác bị phản bội vào từng chữ cái của tên anh.
Nhưng anh chỉ bảo. “Em vẫn không hiểu, Clary.” Và với một kiểu cung kính khiến cô buồn nôn, anh tới chỗ Valentine đưa con dao cho hắn. “Đây này, thưa bố.”
Valentine cầm lấy con dao trong bàn tay lớn, dài, mà xem xét. “Một thanh kindjal, một con dao của người Thổ Nhĩ Kỳ. Riêng con dao này từng thuộc về một cặp đồng bộ. Đây, nhìn ngôi sao của nhà Morgenstern khắc trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-khi-bong-dem-1-thanh-pho-xuong/2262675/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.