Isabelle đã nói thực: Trong Học Viện chẳng có ai. Gần như là không có ai. Max đang ngủ trên chiếc ghế đỏ tại tiền sảnh khi họ đi vào. Chiếc kính hơi lệch và rõ ràng là cu cậu đã ngủ quên: một cuốn sách vẫn mở, rơi trên nền nhà và đôi chân đi giày đánh đu trên cạnh ghế theo cách không thoải mái lắm.
Clary ngay lập tức thấy thương cho cậu bé. Cậu bé khiến cô nhớ tới Simon hồi lên chín hay mười, lúc nào cũng kè kè cặp kính rồi mắt chớp ngượng nghịu và đôi tai nữa chứ.
“Max giống một con mèo vậy. Thằng bé toàn bạ đâu ngủ đấy.” Jace cúi xuống tháo mắt kính, đặt xuống chiếc bàn gần đó. Gương mặt anh mang nét biểu cảm Clary chưa từng thấy bao giờ - một vẻ ôn tồn chất chứa bao bọc khiến cô ngạc nhiên.
“Ôi, để yên đồ của thằng bé ở đó - anh chỉ làm vấy thêm bùn thôi,” Isabelle gắt gỏng, rồi cởi cúc chiếc áo khoác ướt nhẹp. Váy dán chặt vào thân người cao ráo và nước làm chiếc thắt lưng da dày nơi eo cô nàng sẫm màu lại. Họ chỉ thấy được cái tay cầm lấp lánh của sợi roi da trên thắt lưng. Cô nàng đang nhăn nhó. “Em cảm thấy lạnh dần đây này,” cô nói. “Em sẽ đi tắm nước nóng.”
Jace nhìn theo cho tới khi cô nàng biến mất ở hành lang với kiểu ngưỡng mộ bất đắc dĩ. “Thi thoảng con nhỏ này làm anh nghĩ tới một bài thơ. ‘Isabelle, Isabelle, không lo lắng chi. Isabelle không la hét chẳng vội vã gì…”
“Thế anh có lúc nào muốn hét chưa?” Clary hỏi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-khi-bong-dem-2-thanh-pho-tro-tan/2280741/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.