Clary thức giấc, thở dốc rời khỏi giấc mơ những thiên thần đổ máu, tấm chăn cuốn sát quanh người theo hình xoắn ốc. Phòng ngủ dành cho khách ở nhà cô Amatis tối như hũ nút và chật hẹp, làm Clary có cảm giác như bị nhốt trong quan tài. Cô vươn tay mở cửa sổ. Ánh mặt trời ùa vào. Cô nhăn mặt và đóng rèm lại. Những Thợ Săn Bóng Tối đang chôn cất người thân, và kể từ khi lũ quỷ tấn công, bầu trời ở phía tây thành phố vẫn nhuốm màu khói. Nhìn ra ngoài cửa sổ khiến Clary thấy bệnh, vì thế cô cứ khép rèm mãi.
Trong bóng tối của căn phòng cô nhắm mắt, cố nhớ lại giấc mơ. Có những thiên thần, và chữ rune Itheruriel đã cho cô thấy cứ hiện đi hiện lại trong mí mắt cô hệt như một biển báo ĐƯỢC ĐI sáng nhấp nháy. Nhưng nó là một chữ rune đơn giản, đơn giản như một nút thắt, nhưng dù cô tập trung thế nào, cô vẫn không thể đọc được, không thể đoán nổi ý nghĩa của nó. Tất cả những gì cô biết dường như nó có gì đó chưa hoàn thiện, như thể người tạo ra nó đã bỏ dỡ giữa chừng.
Đây không phải những giấc mơ đầu tiên ta cho con thấy, Ithruriel đã nói vậy. Cô nghĩ tới những giấc mơ khác: về Simon với những chữ thập cháy trên da, Jace mang cánh, những mặt hồ băng đang rạn nứt sáng như một mặt gương. Có phải chính thiên thần đã cho cô thấy chúng không?
Với một tiếng thở dài, cô ngồi dậy. Những giấc mơ có thể tồi tệ, nhưng những hình ảnh lúc thức vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-khi-bong-dem-3-thanh-pho-pha-le/2251170/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.