Edit: Ry
Tiếng thét chói tai càng mất kiểm soát bùng lên, trong đó xen lẫn tiếng khóc tưởng như muốn ngất.
Khủng hoảng lửng lơ trong không khí tựa như mùi thịt thơm lừng, hấp dẫn con quái vật mình người đầu dê kia. Con ngươi đỏ tươi giống hai cái đèn lồng bay giữa không trung, phần hàm to lớn hư thối mở ra, bên trong là vô vàn những cái lưỡi nhỏ như răng cưa.
Lưỡi vươn ra từ miệng, duỗi dài tới độ khó tin, sắp dán vào mặt người ---
Hoảng loạn và áp lực đè bẹp họ, rất nhiều người không có sức để chạy, tê liệt ngã ra đất, cổ họng cũng hỏng, chỉ phát ra được những âm khí đứt quãng.
Không trốn được.
Không trốn được không trốn được không trốn được ---
Bọn họ sẽ phải chết.
Giây phút đó, những con người bi quan đã hình thành một logic hoàn chỉnh trong đầu.
Công viên này cũng chỉ có vậy, chạy mấy cũng không trốn được xa hơn.
Liệu đây có phải là một cuộc hiến tế không? Bọn họ vô cớ bị tập trung ở đây, thực chất là tế phẩm để hiến cho quái vật. Giống như là cá mòi đóng hộp vậy, thịt cá bị đè chặt. Họ sẽ là thức ăn cho nó tùy ý thưởng thức, bị nó nhấm nháp, thịt băm xương nát, tứ chi vỡ vụn...
Tưởng tượng càng ngày càng đáng sợ có thể giết chết một con người.
Trong cơn khủng hoảng khiến người ta phát điên, cái đầu dê dần tới gần. Nó chỉ cần cúi xuống thêm chút nữa là có thể thỏa thích ăn đám người đang ngã ngồi trên đất, nhưng ---
Cái đầu khổng lồ đó lơ lửng giữa không trung.
Như thể có một bức tường vô hình chặn trước mặt nó, khiến mặt nó bị đè thành một cái bánh phẳng. Thịt nát thủng lỗ chỗ trên má, giòi bọ đen sì bị ép chặt, duy trì khoảng cách vi diệu, không thể tới gần thêm.
Đầu, thân, cái lưỡi răng cưa vươn ra, tất cả bị chặn ở bên ngoài.
Chính xác hơn là bị chặn ở bên ngoài bởi một mặt phẳng vô hình ----
Dân chúng đang hãi hùng dõi theo con quái vật phát hiện một bí mật to lớn ---
Nó, nó không vào được?
Nó bị chặn bởi thứ gì đó.
Cái việc mỹ vị gần ngay trước mắt, thèm nhỏ dãi lại không thể chạm đến hiển nhiên khiến nó cực kì phẫn nộ. Con quái mình người đầu dê bắt đầu va chạm với bức tường vô hình trước mặt. Thật kì lạ là không có một tiếng động nào, mọi người chỉ thấy nó đập bẹp cả ngũ quan của mình, máu đen tanh tưởi lẫn với chất lỏng đục ngầu rơi trên mặt đất, xèo xèo ăn mòn. Nhưng nó không dừng lại, ngày càng nhiều những vật chất trắng vàng bắn ra trong sự va chạm, hỗn độn khủng bố vô cùng, vài người bắt đầu nức nở ---
Bọn họ rất sợ.
Nhưng trong tình huống cực đoan, lòng người thực tế cứng cỏi hơn tưởng tượng nhiều.
Dân chúng hoảng loạn một hồi... Giờ lại bình tĩnh hơn.
Không phải là đã hết sợ con quái vật kia, chỉ là họ nhận ra ---
Nó không thể vào trong.
Họ giống như đang đứng trong một cái vòng tròn bảo vệ, mảnh đất dưới chân họ vững chãi và an toàn, quái vật không thể vào được.
Phải biết vài giây trước, nhiều người đã bi quan nghĩ rằng mình phải chết, nay bỗng trở về từ cõi chết thì mừng rơn.
Nhưng nỗi vui mừng này không kéo dài được lâu, con quái vật tiếp tục tấn công bức tường vô hình, mỗi cú va chạm khiến lòng họ run bắn, dần lại có tiếng sụt sịt.
Ai biết "bức tường" này có thể giữ vững trong bao lâu, chừng nào thì quái vật sẽ lại xông vào.
Tất cả cố gắng bò dậy, chen nhau ở trung tâm công viên, không ai dám bước ra nửa bước --- Kết hợp với thông báo mập mờ trước đó, người có chút đầu óc đã nắm được tình huống.
Chắc chắn là trong này có gì đó, có khi là trận pháp cao nhân bày ra nên quái vật không vào được, vừa hay tương ứng với thông tin đã được cho biết --- Khi thiên tai kéo đến, người ở trong nhà sẽ gặp nguy hiểm, phải tập trung ở địa điểm đặc thù.
Đây chính là "thiên tai" cực đoan ư --- Nhưng mà cực đoan quá!
Dân chúng: Rất sốc, rất muốn chết.
Tận thế không một dấu hiệu ập xuống, ai mà chịu cho nổi.
Tình huống có vẻ ổn định hơn phần nào, vấn đề mới lại phát sinh. Người ở đây quá đông, quái vật không vào được, nhưng bị nó uy hiếp đe dọa như vậy, các sự cố xô đẩy, chen lẫn, giẫm đạp vẫn xảy ra, rất không ổn. Đúng lúc này, loa phát thanh trong công viên vang lên tiếng người nói. Thật ra họ cũng không chắc đó có phải là tiếng loa phát thanh không, chẳng qua là giọng nói ấy cực kì rõ ràng, cảm giác như truyền thẳng vào trong tai, âm lượng không quá lớn, rành rọt từng chữ.
"Xin mọi người hãy giữ bình tĩnh, đừng hoảng loạn, đừng chen chúc giẫm đạp. Hãy bảo đảm người già, trẻ em, người thân và tài sản của bạn an toàn. Không phải tình huống thiết yếu thì chúng tôi không khuyến khích mọi người di chuyển quá nhiều. Xin đừng tự ý rời khỏi phân khu hiện tại, hãy ở yên một chỗ, chờ đợi nghỉ ngơi, để tiện cho nhân viên quản lý thống kê nhân số, phân phát vật dụng. Tôi cam đoan với mọi người mảnh đất chúng ta đang đứng, dù là vòng trong hay vòng ngoài thì đều an toàn như nhau, đừng mù quáng chen lấn vào trong, tránh tạo thành nguy hiểm không cần thiết."
Phát ngôn viên thầm bổ sung trong lòng: Nếu mà vòng ngoài không an toàn thì có trốn vào trung tâm chăm sóc khách hàng (kiến trúc ở chính giữa công viên) cũng không thoát được, chân trời góc bể vẫn có thể bị đào ra ăn.
Cằn nhằn trong đầu xong, cô nói tiếp: "Nơi này là cứ điểm trú ẩn 049, tôi là người phụ trách số 049, Váy. Xin hãy tin tưởng chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho mỗi công dân ở đây, mọi người hãy cố gắng kiên trì... Đến khi thảm họa kết thúc."
Váy đã tiết lộ rất nhiều thông tin.
Cứ điểm trú ẩn số 049, chứng tỏ không chỉ có một nơi ẩn núp mà có rất nhiều nơi, các địa điểm nằm trong thông báo hẳn là vị trí những nơi còn lại.
Rồi còn "người phụ trách", quả nhiên cũng không chỉ có 1 người biết chân tướng, trừ cô gái này ra còn có rất nhiều người phụ trách khác.
"Thảm họa" --- Thảm họa tận thế đột nhiên xuất hiện này sẽ kéo dài cho tới khi nào?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.