Edit: Ry
Hành động quái gở của đám quỷ khiến các người chơi vốn đang ủ dột bị...
Hoang mang.
Là cái kiểu hoang mang phải gãi đầu gãi tai, khó mà căng thẳng cho được.
Tiếng con quỷ trở nên âm u đáng sợ hơn, như gió độc thổi qua cổ, sởn hết gai ốc: "Chuyện này không liên quan tới mi --- Cũng không phải việc mi được phép biết!"
Tần Mông: "..."
Gã càng bực. Tụi mày không thể quay mặt sang đây nói chuyện được à?
Nhưng vẫn phối hợp ngậm miệng, thậm chí làm tư thế mời hết sức tao nhã, nhường sân khấu biểu diễn cho chúng.
Sau câu bác bỏ kịch liệt của con quỷ, không ai lên tiếng nữa.
Bầu không khí tĩnh lặng như chết.
Các người chơi không ra, bọn quỷ cũng không có bước kế tiếp.
Hai bên cứ đứng im tại chỗ như vậy, cứng đờ trong không gian chật hẹp, để lại những bóng lưng vắng vẻ. Sự lúng túng ngập tràn, càng lúc càng đậm theo thời gian dần trôi ---
Cho đến khi Nguyên Dục Tuyết lên tiếng: "Trò chơi đã kết thúc. Họ có thể đi chưa?"
"Họ" mà cậu đang nhắc tất nhiên là chỉ những người đã chiến thắng trong trò giẫm bóng.
Không biết có phải là căng thẳng quá nên bị ảo giác không, đám thanh niên dường như nghe được tiếng thở phào vang lên từ trong góc... Kiểu cuối cùng cũng có bậc thang để đi xuống.
Người chơi: "..."
Chắc là ảo giác rồi.
"Tất nhiên rồi." Đám quỷ đồng thanh, đủ chất giọng hòa trộn vào nhau như thể một linh hồn dùng các cơ thể khác nhau phát ra, cực kì đều: "Nhưng mi phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-khi-hinh-nguoi/1450945/chuong-475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.