Edit: Ry
"Hai người phải ở lại làm nhiệm vụ."
Giọng y lành lạnh, đôi mắt rủ xuống đầy lạnh lùng cay nghiệt, không định giải thích thêm.
Nhưng một câu này của y đánh vào điểm mấu chốt nhất.
Vết thương của Nguyên Dục Tuyết là sự cố không ai ngờ được.
Nhiệm vụ của họ là không được để quỷ quái trong khách sạn xâm lấn thế giới bên ngoài, nên dù có lo lắng cho cậu ra sao đi nữa thì cũng không được quên chuyện quan trọng nhất... Đó là phải hoàn thành cái nhiệm vụ đặc thù chết tiệt.
Mà giờ, Số 1 và Ông Chú là hai người được ưu ái cho năng lực chống chọi tốt nhất, là lựa chọn phù hợp nhất để ở lại.
Bé Năm đang trong thời kì suy yếu, không tiện chiến đấu. Chọn tới chọn lui chỉ có Số 3 là người thích hợp nhất để đi cùng Nguyên Dục Tuyết.
Số 1 có vẻ vẫn muốn tranh cãi, nhưng dù thẳng tính thì gã cũng không phải kiểu sẽ vì mong muốn của bản thân mà mặc kệ đoàn thể. Nên mở miệng ra, lại nghẹn về không nói gì.
Gã và Số 3 nhìn nhau, không ai dời mắt, âm thầm ganh đua.
Kể cũng lạ, Số 1 và Số 3 ngay từ lần đầu gặp mặt đã ngứa mắt nhau, bầu không khí giữa cả hai chưa từng hòa hợp. Nhưng... Hễ là chuyện liên quan tới Nguyên Dục Tuyết, họ luôn ăn ý hợp tác.
Sẽ luôn vì người ấy mà có người lựa chọn thỏa hiệp.
"... Được." Số 1 lùi bước.
Chàng trai luôn có vẻ năng nổ không chịu thua kém ai thế mà cũng có lúc biết nhượng bộ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-khi-hinh-nguoi/1451116/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.