Edit: Ry
Cửa sổ ở khách sạn này là kiểu cửa sát đất, kính thuỷ tinh trong suốt, khi vỡ vụn thành bột rơi xuống, khoảng trống giữa khung cửa vừa đủ để Nguyên Dục Tuyết chui ra, bám vào mặt tường bên ngoài.
Cơ thể cậu cực kì mềm dẻo, lại thêm thân thủ nhanh nhạy, nên động tác này cực kì dễ dàng ---
Và từ bên ngoài cậu có thể thấy, quả nhiên trên tầng 7 còn một tầng nữa.
Đó mới là tầng cao nhất.
Nguyên Dục Tuyết như một chú mèo linh hoạt, im lặng bò lên trên.
Đến đây thì phải kể tới độ cao của Khách Sạn Tránh Tai Ương. Ngoài tầng cao nhất có vẻ rất đặc biệt này ra thì bố cục và bài trí của những tầng khác, tuy có vài khác biệt nhỏ, nhưng đều có điểm chung là trần rất thấp. Nguyên Dục Tuyết giẫm lên chỗ gờ cửa sổ, vừa hay với được tới lan can tầng trên, một vị trí rất phù hợp để mượn lực.
Kiễng chân, Nguyên Dục Tuyết dồn sức vào cánh tay, kéo cả cơ thể lên.
Vì dùng sức nên có thể thấy gân xanh nổi lên trên cổ tay cậu. Đến khi thiếu niên sắp trèo lên được ban công tầng cao nhất, một cái tay lẳng lặng vươn ra từ cửa sổ tầng 7, hung tợn túm lấy mắt cá chân cậu.
Dùng sức kéo xuống!
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Một cánh tay xanh trắng, dài đến lạ thường. Thay vì nói là tay thì trông nó giống một sợi dây gai hơn.
Ngón tay bóp mắt cá chân Nguyên Dục Tuyết, phần cẳng tay thì vắt lên bệ cửa sổ, còn vươn dài ra ngoài, ngọ nguậy như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-khi-hinh-nguoi/1451268/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.