324. Khu Vực An Toàn - Kinh Đô Hoan Lạc (2): Tôi mua hai bông hoa, một bông tặng cho em.
Edit: Ry
Từ lúc mặt trời tỉnh giấc cho tới khi ngủ tiếp, ngày đêm không ngừng nghỉ, rượu ngon rót đầy ly.
Da thịt của mỗi người đều thấm đẫm mùi rượu và hương hoa của những bữa tiệc.
Phần lớn người ở đây đều có vẻ mê say, mặt mày đỏ bừng, đi đi lại lại, vạt áo nhẹ bay như cánh bướm đang múa. Những nụ cười trên mặt đủ để say ngất lòng ai, nhảy nhót nhiệt tình có thể rót đầy mọi góc hẻo lánh. Họ thì thầm, họ cười đùa... Nơi này dường như không tồn tại khái niệm "người lạ" hay "khoảng cách xã giao", chỉ cần gặp mặt đều là bạn. Chạm cốc nâng ly, rượu sóng sánh, chất lỏng hòa vào nhau, khăng khít như quan hệ tiếp đó.
Tổng kết lại, đây là Địa Ngục với những người hướng nội hay mắc chướng ngại giao tiếp.
Nguyên Dục Tuyết không bị những bệnh đó.
Chỉ là tính cách cậu yên tĩnh ít nói, có khi còn không bằng mấy người hướng nội sợ xã hội.
Những đứa trẻ kéo theo lẵng hoa cùng bạn bè vui đùa, chạy qua người Nguyên Dục Tuyết.
Sau đó chúng đứng lại, nhận ra thiếu niên không hề phù hợp với bầu không khí nhiệt liệt tiệc tùng ở nơi này. Cậu chỉ đứng đó thôi đã như có tuyết rơi, lạnh lẽo vô cùng.
Nhưng dáng người cao thẳng, từng đường nét đều rất đẹp, ngũ quan tuy không phải dạng xuất sắc, lại mang tới ấn tượng rất tốt. Kí ức lập tức in sâu vào đầu mỗi người là cậu...
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-khi-hinh-nguoi/1451310/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.