Edit: Ry
"Lai lịch gì?" Một giọng ngờ vực truyền tới.
Cửa Sổ mới tắm xong, vừa ra khỏi nhà tắm.
Y tắm khá nhanh, chẳng qua là lâu hơn bình thường một chút, muốn rửa cho sạch thứ nước hồ quái dị khiến y thấy dính nhớp.
Ra ngoài không thấy ai, y theo bản năng lên chỗ Tiểu Cao nghỉ ngơi. Quả nhiên mọi người đều ở đây, A Đao cũng đã tỉnh --- Nhưng bầu không khí kì lạ khiến y ý thức được đã có gì đó xảy ra.
Cửa Sổ cảm thấy mình chỉ tắm có vài phút thôi, chậm hơn bình thường một chút, mà như thể bỏ lỡ cả thế giới vậy.
Mọi người cũng không thể kể lại cho y việc phiên bản câu chuyện của A Đao và Tiểu Cao khác nhau, đành đằng hắng một tiếng, giới thiệu cho y công dụng của ngọc bồi mệnh.
Cửa Sổ nhìn mảnh ngọc soi kiểu gì cũng giống miếng nhựa rẻ tiền, trông còn rất dị hợm, hoài nghi.
Nó thật sự có thần kì vậy à?
Về phần lai lịch của thôn Vàng Bạc, lúc này tất cả mới nhớ tới lời giới thiệu của Béo khi họ vừa tới thôn ---
"... Ngày xưa thì không có cái tên này, nghe nói là do các cụ đào được vàng với bạc trong đất nên mới gọi là thôn Vàng và thôn Bạc..."
Câu này, lúc đó họ không mấy để ý, dù sao cũng chỉ là truyền thuyết tô điểm thêm cho xuất xứ của cái làng này thôi, quá nhiều, thôn nào chẳng có chuyện như vậy. Hoặc là tổ tiên từng có người làm quan lớn, hay là đầu thôn đào được bảo vật gì đó, có người còn khẳng định núi làng mình có thể nhìn thấy rồng.
Trong những truyền thuyết này, các thôn làng luôn muốn thêm thắt những điều đặc biệt để thể hiện hào quang.
Nên việc Béo kể chuyện xưa đào được vàng bạc từ đất, bọn họ cũng chỉ coi là giống mấy thôn làng khác, khoác lác cho xuất xứ thêm sáng chói, chưa từng nghĩ tới chuyện này có thể là thật.
--- Họ thật sự đào ra vàng bạc từ trong đất.
Nếu là mỏ vàng mỏ bạc, trước hết không đề cập tới tỉ lệ hai kim loại hiếm sản sinh ở cùng một chỗ hiếm tới mức nào. Nhưng một khi xuất hiện loại quặng hiếm này, quyền khai thác sẽ không do thôn làng quyết định, mà sẽ do quốc gia quản lý. Ngay cả khi đã khai thác xong thì thôn Vàng Bạc cũng sẽ được bảo vệ nghiêm ngặt, chứ không phải im hơi lặng tiếng như bây giờ. Cho nên dễ dàng suy ra nguyên nhân thật sự, vàng bạc đào từ đất mà Béo nói, không phải mỏ vàng mỏ bạc, mà là vàng bạc chôn trong mộ.
Vàng bạc đá quý, quả nhiên là "phú quý" rực rỡ muôn màu.
Khúc sau Béo còn nói phương pháp "khai thác" đã để lại di chứng, đến mức mà tất cả người trong thôn đều bị tật, thậm chí còn bị người bên ngoài gọi là thôn Tàn Tật, đây đều là manh mối để lần theo.
Nếu là khai thác vàng bạc thật thì làm gì có phương pháp nào ô nhiễm nặng đến mức để lại di chứng sâu như vậy. Chỉ e di chứng từ việc khai thác mà họ nói thực chất là những căn bệnh lạ dính phải khi đi trộm mộ.
Khí độc, cơ quan rồi một vài hiện tượng tâm linh tới nay vẫn chưa thể giải thích trong mộ, hoặc nguyền rủa của người chết, mới khiến thôn Vàng Bạc gánh chịu di chứng tới nay vẫn còn hiện rõ trên người.
Có lẽ cả cả thôn dựa vào trộm mộ để lập nghiệp.
Suy ra được điểm này, các người chơi cảm thấy mảnh đất mình đang đặt chân có vẻ nóng bỏng.
Thôn Vàng Bạc vốn là thôn làng của dân trộm mộ... Vậy những chuyện kì quái họ đang trải qua, phải chăng cũng liên quan tới bối cảnh trộm mộ của nó?
Manh mối liên quan tới bối cảnh dường như thúc đẩy tiến độ đôi chút, nhưng thông tin họ có vẫn quá ít.
Chỉ có thể tiếp tục điều tra. Có thể căn cứ vào tiến độ khảo sát đổi mới đêm nay để xác nhận họ đã mò được tới nội dung quan trọng của cốt truyện chưa, bí mật trong thôn liệu có liên quan tới "tổ nghiệp" không mấy vinh quang này không.
Nhưng trước đó... Tất cả tập thể nhìn miếng ngọc bồi mệnh.
Thông tin mà A Đao và Tiểu Cao mang về tuy có sai khác và mâu thuẫn, nhưng một vài điểm tổng kết lại vẫn giống nhau.
Đó là thôn Bạc, thay vì nói là thôn, nó là một cái nghĩa địa khổng lồ, bên trong không có người sống.
Tất cả nhà cửa đều là mộ người chết.
Nó là một trong những bản đồ quan trọng, giờ không đi thăm dò thì về sau bọn họ cũng không tránh được chỗ đó.
Thôn Bạc là mộ nối mộ, nếu "ngọc bồi mệnh" có thể phát huy tác dụng trong đó, vậy thì nó đúng là không phụ thân phận "báu vật" của mình.
Nếu đúng như trong truyền thuyết, chỉ cần làm vỡ miếng ngọc là chặn được một kiếp, an toàn ra khỏi mộ, vậy nó tương đương với một cái mạng cho người chơi trong phó bản.
Đạo cụ quý giá như vậy lại là do A Đao mang về.
Theo lý thuyết thì đạo cụ quý, chừng nào họ còn hợp tác với nhau thì chừng đó không thể cướp đoạt đồ của đồng đội.
Nhưng dù là A Đao hay Tiểu Cao thì đều có hiềm nghi về thân phận do sự tồn tại của "gián điệp", thế là ngọc bồi mệnh do ai bảo quản lại trở thành vấn đề cần được châm chước.
Trong lúc cả nhóm suy nghĩ, Tiểu Cao là người lên tiếng trước, khẳng định lời mình đã nói.
Chị muốn giao nó cho Nguyên Dục Tuyết.
Mặc dù trước đó vốn là để chọc tức A Đao, nhưng giờ biết ý nghĩa của miếng ngọc này, cùng với công dụng có thể nói là thần kì của nó, chị vẫn không có vẻ gì là thèm muốn hay có ý nghĩ chiếm nó làm của riêng. Tiểu Cao nhướng mày với Nguyên Dục Tuyết: "Cậu cầm đi."
Tiểu Cao lên tiếng, Tiểu Tề cũng như bừng tỉnh.
Cô liếc nhìn những người khác, có phần khó xử. Nhưng chỉ vùng vẫy trong nháy mắt đã quyết tâm, ngượng ngùng nói: "Tôi thấy Nguyên Dục Tuyết giữ nó là hợp lí nhất... Dù sao cậu ấy cũng là người duy nhất trong số chúng ta bị quỷ đánh dấu. Không ai chịu nhiều nguy hiểm hơn cậu ấy."
Nói xong cô còn chột dạ hơi đỏ mặt, vì Nguyên Dục Tuyết bị quỷ đánh dấu là do cô làm hại.
Miếng ngọc này chỉ có tác dụng ở thôn Bạc, ở ngoài nơi đó thì nó chỉ là một món đồ trang trí bình thường, chút bất công trong lòng khiến cô khó mà không tán thành ý kiến của Tiểu Cao.
Âu Phục lúc này lại không phản đối. Gã nhún vai, rất thoải mái bảo: "Tôi không có vấn đề gì."
Cửa Sổ tuy là tham dự sau, nhưng trước đó y có nghe phiên bản của Tiểu Cao, cũng đoán được đại khái. Chiến trường cuối cùng có khi sẽ là trong mộ, suy ra ý nghĩa mà miếng ngọc này đại diện, nó không khác gì cái mạng thứ hai của người chơi, nhưng y cũng chẳng mấy bận tâm nói: "Đồng ý."
A Đao không nói gì.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.